Vì yêu một người đàn ông, Ninh Tịch từ bỏ mọi giấc mơ, từ bỏ gia đình cha mẹ nuôi êm ấm để trở về sống trong ngôi nhà mà mình bị ghẻ lạnh bởi chính cha mẹ ruột, bị đứa em gái không chung dòng máu hãm hại khiến cô thân bại danh liệt, cuối cùng tước đoạt đi sự sống của đứa con còn chưa kịp chào đời của mình.
Năm năm sau, Ninh Tịch từ nước ngoài trở về, vẫn còn bị những cơn ác mộng của quá khứ đeo bám, cô bắt đầu lên kế hoạch bắt đứa em gái độc ác, người đàn ông mà mình từng yêu như sinh mạng cũng như người cha đẻ nhẫn tâm phải trả giá vì những đau khổ mà họ gây ra cho cô.
Trong một lần tình cờ, cô cứu được Tiểu thái tử kim quang lấp lánh của Lục Thị, từ đó rơi vào "mắt xanh" của cả hai cha con Lục Đình Kiêu và Tiểu Bảo Bảo. Một đứa trẻ 5 tuổi bị tự kỷ, một người đàn ông "gà trống nuôi con" với vô số tin đồn từ đồng tính, lưỡng tính tới "vô tính"... Cô dần dần trở thành điểm tựa cho cả hai người bọn họ.
Chương 1. Mang thai bảy tháng
Nhiệt độ nóng rực như thể nham thạch nóng chảy trong lòng núi lửa dường như muốn đốt cháy cô, thứ duy nhất có thể giải thoát cho cô chỉ có người đàn ông trước mặt.......
Bám chặt vào làn da lành lạnh như đá cẩm thạch, bản năng muốn sống trong cô cuối cùng cũng khiến cô buông tha cho sự chống cự....
Đau đớn pha lẫn khoái cảm từng chút từng chút một bốc lên, như một những đợt pháo hoa không ngừng nổ tung trong đầu cô, khiến cho cô như một con thuyền cô độc dấn thân vào biển lửa đang cháy rừng rực.....
Cảm giác bấp bênh khi chìm khi nổi, nhưng lại khó mà kiềm chế được bản thân mình chìm đắm vào đó.
"Này, cô tỉnh lại đi.... ở đây lạnh lắm, đừng ngủ ở đây rồi để cảm lạnh."
Vai bị đè nặng khiến cho Ninh Tịch đột nhiên tỉnh lại, đôi mắt mơ màng bắt gặp ánh mắt ân cần của cô y tá, nhất thời cảm thấy chột dạ đến mức mặt mũi đỏ hồng, xấu hổ đến mức không biết chui vào đâu để trốn.
Đáng chết, một thời gian dài đã trôi qua kể từ sau cái đêm say rượu làm loạn đó, cái đêm cô làm loạn với Tô Diễn thi thoảng vẫn xuất hiện trong giấc mơ của cô.
Cũng may là cô say đến mức bất tỉnh nhân sự chẳng nhớ gì về đêm đó cả, bằng không cô thật không biết nên đối mặt với anh Diễn nữa.
Y tá thấy cô tỉnh táo lại liền đưa cho cô tờ giấy trong tay mình: "Cô quên không cầm kết quả khám thai này, bác sĩ Trương bảo cô cuối tuần nhớ quay lại đấy."
Ninh Tịch cầm lấy kết quả khám thai, ngọt ngào tươi cười, cô cẩn thận cất nó vào trong túi xách.
Tô Diễn ra nước ngoài khảo sát thực tế, hôm nay sẽ trở về, Ninh Tịch nghĩ đến cuộc hẹn buổi tối mà trong lòng không khỏi cảm thấy hồi hộp.
Bởi vì nơi Tô Diễn đến khá xa xôi hẻo lánh, cho nên khi đã mang thai được 7 tháng cô mới liên lạc được với anh ta.
Nhớ đến vẻ mặt khiếp sợ lúc Tô Diễn biết cô mang thai, Ninh Tịch có chút căng thẳng.
Chẳng lẽ là vì khi mang thai cô quá nhạy cảm, nên mới có cảm giác Tô Diễn chẳng hề vui vẻ như cô đã nghĩ.
Bác sĩ an ủi cô, khi đàn ông có đứa con đầu lòng, tâm lý đều có chút không ổn định, chưa quen được, ai cũng như thế cả.
Nhưng.... chuyện kết hôn đâu thể để phụ nữ như cô chủ động nói ra được chứ...
Ra khỏi bệnh viện, mặt trời đã lên cao, ánh nắng chói chang tỏa khắp mọi nơi.
Ninh Tịch gắng sức đỡ lấy eo, cô đang định gọi taxi đột nhiên một chiếc xe đỏ rực xông thẳng về phía cô. Cô thót tim, hoảng hốt vội lui về sau mấy bước liền.
Tiếng phanh xe vang lên 'két' một tiếng, chiếc xe sát lướt sàn sạn sạt qua người cô, sau đó mới dừng lại.
Ninh Tịch sợ thót tim, khó khăn lắm mới đứng vững, ngẩng lên liền nhìn thấy Ninh Tuyết Lạc mặc bộ váy đỏ ôm sát người đầy quyến rũ, mái tóc xoăn gợn sóng bước xuống từ trên xe.
“Ninh Tuyết Lạc, mày điên rồi à?”
Ninh Tuyết Lạc nhìn cô, cười đến ẩn ý, cô ta khoanh tay, sải những bước chân catwalk đầy uyển chuyển, cô ta đứng trước mặt Ninh Tịch, ỷ vào mình đang đi giày cao gót, kiêu ngạo nhìn xuống vùng bụng to ra vì mang thai của cô: “Sao? Sợ tao đâm chết đứa con hoang trong bụng mày à?”
Ninh Tịch vô thức ôm lấy bụng mình, lùi về phía sau một bước, nhìn cô ta với ánh mắt đầy cảnh giác: “Ninh Tuyết Lạc, mày đừng có mà quá đáng!”
Tuy biết rằng từ trước đến nay Ninh Tuyết Lạc vẫn luôn bất hòa với cô, nhưng Ninh Tịch không ngờ cô ta lại có thể độc mồm độc miệng đến như vậy.
“Tao quá đáng? Mày mới là kẻ quá đáng thì có! Uống say bất tỉnh nhân sự rồi bò lên giường với thằng nào, chửa hoang rồi còn muốn Tô Diễn chịu trách nhiệm hay sao, ha ha… Ninh Tịch, mày đúng là không biết xấu hổ!”
Ninh Tịch sững sờ: “Mày đang nói vớ nói vẩn cái gì thế?”
“Ô, thế mày tin rằng người đã lên giường với mình tối hôm đó là Tô Diễn thật đấy à?” Ninh Tuyết Lạc cười ngả nghiêng: “Luôn mồm nói mình lớn lên cùng Tô Diễn, là thanh mai trúc mã, ngay cả đến vóc dáng thân thể của anh ấy như thế nào mà cũng không biết à?”
Vẻ mặt của Ninh Tịch càng lúc càng trắng, cô sắp đứng không nổi nữa, cả người như đang rơi vào hầm băng.
Không sai, người đàn ông tối hôm đó…..
Khi đó cô chỉ nghĩ là…. sau khi Tô Diễn trưởng thành, có lẽ cao to hơn so với tưởng tượng của mình.
Bây giờ bị Ninh Tuyết Lạc ác ý nhắc nhở, cô mới đột nhiên nghĩ ra, ngoại trừ vóc dáng, người đàn ông đêm hôm đó hình như….. đúng là có quá nhiều điểm khác biệt hoàn toàn với Tô Diễn.
Chương 2. Dã chủng của người đàn ông lạ mặt.
"Nói cho mày hay! Tối đó mày uống rượu do tao chế, đừng nói dục cầu bất mãn, tao đã có lòng tốt tìm cho mày hai tên cao to rồi, ai ngờ mày lại không biết tốt xấu, tự dưng đi chui vào phòng của thằng nào đó, đã thế còn không chút khách khí cùng người ta..." Ninh Tuyết Lạc chán ghét mở miệng: "Anh Diễn có lòng tốt, sợ mày tỉnh dậy không chịu nổi nên mới nói người cùng mày tối hôm đó là anh ấy thôi!"
"Mày..." Ninh Tịch tức run lên, nghe tới đây, cô không nhịn nổi nữa, liền bóp chặt lấy cổ tay Ninh Tuyết Lạc: "Sao mày lại làm thế với tao? Tại sao! Mày hại tao như thế còn chưa đủ sao?”
Ninh Tuyết Lạc mới đầu còn câng câng lên, định đẩy Ninh Tịch ra, đúng lúc đó lại thấy Tô Diễn phía sau Ninh Tịch, giọng điệu lập tức nhũn xuống, tỏ ra điềm đạm đáng yêu: "Chị, em biết em sai rồi, chị muốn đánh muốn mắng em thế nào cũng được, nhưng đừng trách anh Diễn..."
Ninh Tịch ngẩn ra, ngay sau đó, lại thấy Ninh Tuyết Lạc tự nhiên ngã lăn ra đất, trông như bị cô đẩy vậy.
"Ninh Tịch! Em làm gì vậy......" Tiếng quở trách vang lên.
Ninh Tịch ngạc nhiên quay lại liên thấy vẻ mặt lạnh lùng của Tô Diễn.
Tô Diễn lách qua người cô, đỡ Ninh Tuyết Lạc dậy: "Tuyết Lạc, em không sao chứ?"
Cả người Ninh Tuyết Lạc như treo trên người Tô Diễn: "Anh Diễn, em không cố ý, em thật sự biết sai rồi... Chuyện thành ra thế này đều tại em có lỗi với chị..."
"Được rồi, có chuyện gì cũng có anh ở đây rồi!" Tô Diễn vỗ vai Ninh Tuyết Lạc, đưa cô lên xe: "Để anh nói rõ với Ninh Tịch."
Đầu Ninh Tịch trống rỗng, cô thấy Tô Diễn đi về phía mình, rồi lại thấy miệng Tô Diễn cứ mở ra rồi khép lại.
Anh ta nói gì đó rất lâu.
Nói về việc những năm tháng họ là thanh mai trúc mã, nói về việc anh đã đấu tranh thế nào khi yêu Ninh Tuyết Lạc, nói anh cũng tức giận khi biết Ninh Tuyết Lạc hại cô, nói về việc anh cảm thấy rất khiếp sợ và áy náy khi biết Ninh Tịch mang thai, nói anh đã chấp nhận lời xin lỗi của Ninh Tuyết Lạc...
Cuối cùng, anh nói: "Ninh Tịch, xin lỗi, anh không thể lấy em. Không phải anh ghét bỏ em vì chuyện ngày hôm đó hay đứa trẻ trẻ này, mà vì anh không thể phụ lòng Tuyết Lạc, anh cũng không thể lại lừa dối tình cảm của chính mình thêm nữa.”
Mấy tháng nay, gã đều đưa Ninh Tuyết Lạc ra nước ngoài, sớm chiều đều dính lấy nhau không rời, mặc dù bề ngoài gã vì muốn bù đắp lại tổn thương cho Ninh Tịch nên mới nhận tối hôm đó chính gã đã quan hệ với cô, nhưng từ tận sâu trong đáy lòng, gã đã sớm chọn Ninh Tuyết Lạc rồi.
Thế nên sau khi biết tin Ninh Tịch mang thai, gã không đành lòng tới Ninh gia nói rõ chuyện này với hai bác mà muốn nói rõ sự thật với Ninh Tịch trước.
"Nói vậy có nghĩa là... Tô Diễn... Ngay từ đầu anh đã biết việc Ninh Tuyết Lạc bỏ thuốc để hủy hoại trinh tiết của tôi? Vì muốn bao che cho nó, nên anh mới nói với tôi người đàn ông tối hôm đó là anh?" Ninh Tịch cuối cùng cũng tìm về được giọng nói của mình, hồn bay phách lạc nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tô Diễn.
"Ninh Tịch, Tuyết Lạc cô ấy không cố tình, cô ấy còn nhỏ, tính tình manh động...."
"Vậy còn tôi thì sao?" Ninh Tịch ngẩng lên nhìn Tô Diễn, tràn đầy tuyệt vọng: "Các người có từng nghĩ tới tôi một chút nào không?"
Tô Diễn câm bặt, một lúc sau, hắn mới vươn tay kéo Ninh Tịch: "Ở đây nắng quá, chúng ta về nhà trước đã..."
"Đừng có chạm vào tôi..." Ninh Tịch hất tay Tô Diễn ra, cô bỗng cười phá lên.
Sống tới tận giờ, Ninh Tịch bỗng cảm thấy cuộc sống của mình như một trò hề.
Để tới được thành phố của Tô Diễn, cô đã cố gắng thi vào được đại học B.
Để lấy lòng Tô Diễn, cô từ bỏ cả ước ở làm diễn viên của mình.
Để môn đăng hộ đối với anh ta, cô từ bỏ cả cha mẹ nuôi để về Ninh gia, cả ngày chỉ biết vụng về nịnh nọt cái nhân vật được gọi là nổi tiếng này.
Cuối cùng, chỉ để đổi lại một câu: "Anh không thể phụ lòng Tuyết Lạc."
Ninh Tuyết Lạc, không chỉ chiếm lấy danh phận của cô, cướp mất cha mẹ đẻ của cô, giờ... còn cướp mất người trong lòng cô!
Ninh Tuyết Lạc còn nhỏ, làm sai có thể được tha thứ?
Vậy... Ai sẽ trả giá cho cuộc đời của cô đây?
Cô thậm chí... ngay đến cả người đàn ông tối hôm đó là ai cũng không biết!
Ninh Tịch bưng mặt, cô run lên bần bật, tuyệt vọng tới cực điểm.
Tô Diễn thấy Ninh Tịch thần tình hoảng loạn lảo đảo đi ra giữa lòng đường, gã liền vứt bỏ điếu thuốc đang kẹp trên tay, muốn đuổi theo, lại bị Ninh Tuyết Lạc ở sau kéo tay áo: "Anh Diễn, anh muốn đi đâu?"
Chính vào lúc Tô Diễn đang chần chừ, chỉ nghe thấy một tiếng động lớn vang lên, Ninh Tịch đang đi trên lối qua đường bị hất tung lên, rồi rơi xuống đất.
"Cứu người... Cứu người với... Đâm phải thai phụ rồi..."
Ánh sáng chói mắt rọi tới, Ninh Tịch thấy bóng người chớp nhoáng và hai gương mặt khiến cô phát tởm, bụng truyền đến cơn đau co rút khiến cô ý thức được một chút gì đó đang mất đi, cô chỉ chớp mắt một cái, máu tươi trên trán chảy đầm đìa, chảy dọc vào mắt cô... cả thế giới rơi vào một mảnh tối đen...