Truyện Ông Xã Cưng Tới Nghiện - Full



Truyện  Ông Xã Cưng Tới Nghiện - Full

Vợ Là Số Một: Ông Xã Cưng Tới Nghiện
Tác giả: Yêu Yêu Tiên Nhi
>> Đọc full tại : https://thichdoctruyen.com/doc-truyen/vo-la-so-mot-ong-xa-cung-toi-nghien-19403528
Giới thiệu
Bị mẹ kế hạ thuốc, cô rơi vào đường cùng, đành phải cầu xin anh mua bản thân với điều kiện là trong vòng hai năm phải sinh được con cho anh……
Sau khi kết hôn, chỉ cần anh xuất hiện, cô luôn ngoan ngoãn nằm xuống thụ thai. Người chồng giàu có ngày đêm vất vả chăm chỉ, cô lại hoàn toàn không phải làm gì!
Tại một biệt thự xa hoa, Bùi Thất Thất tức giận đập một tờ giấy lên người chồng phúc hắc: “Đường Dục, anh buộc garo thì còn muốn em sinh con cái gì. Em muốn ly hôn!”
Người đàn ông cười vô cùng lười biếng: “Anh không chê em ngực nhỏ thì thôi. Bùi Thất Thất, em còn dám nói chuyện ly hôn với anh?”
Mặt Bùi Thất Thất đỏ lên, “Em không có nhỏ đâu!”
“Không nhỏ?” Người đàn ông cong môi lên: “Vậy thì kiểm tra một chút.”
Nói xong, anh khiêng cô về phòng ngủ kiểm tra toàn thân……
Một tháng sau, Bùi Thất Thất chảy nước mắt nhìn hai vạch trên que thử thai, ý thức được sâu sắc rằng…… Muốn ly hôn ư? Cửa sổ cũng không có đâu!
TAG: Vợ Là Số Một: Ông Xã Cưng Tới Nghiện Full, Vợ Là Số Một: Ông Xã Cưng Tới Nghiện Hoàn, Vợ Là Số Một: Ông Xã Cưng Tới Nghiện Convert, 1 hào tân thê: Lão công, sủng thượng ẩn!, Vợ Là Số Một: Ông Xã Cưng Tới Nghiện Ebook,

Chương 39: Cái nhìn khiếm nhã (4)

Dáng vẻ của Bùi Thất Thất vô cùng chật vật, son thoa môi nhạt đi một chút, nhìn cũng không đến nỗi bị dọa.
Anh chỉ nhìn một hồi, sắc mặt không thay đổi cúi đầu xuống, lạnh nhạt nói: "Dọn dẹp kệ sách một chút."
Bùi Thất Thất quan sát bên trong phòng, đối diện bàn làm việc của Đường Dục là mặt tường, đều là kệ sách rất… to lớn, thế nhưng lại rất sạch. (Bất kỳ cái gì của Đường tiên sinh đều rất… to lớn! ! !  Che mặt cười ~)
Bùi Thất Thất do dự một hồi, lại nhìn tấm thảm trải nền trắng tinh còn đôi giày mình mang đã bị bẩn, làm thế nào cũng không dám dẫn lên thảm
Đường Dục hơi nhíu lông mày nhìn cô, lên tiếng: "Còn không vào?"
Bùi Thất Thất nhỏ giọng nói: "Thảm trải nền trắng quá!"
"Vào đây!" Giọng nói của anh đã có chút mất kiên nhẫn, Bùi Thất Thất lập tức đi vào.
Nhìn một chút kệ sách, kỳ thật là rất sạch, nói không chừng còn sạch hơn cái khăn lau của cô.
Nhưng mệnh lệnh của anh cô nào dám cãi, cẩn thận mà lau sạch, nhìn lén một chút, mặt trên sách không chỉ có tư liệu của công ty đối tác, mà còn có văn kiện số lượng lớn.
Bùi Thất Thất không dám xem thêm, chỉ dám làm việc, chỗ này mát lạnh như vậy, thế nhưng cô ra mồ hôi còn nhiều hơn so với dưới đại sảnh.
Luôn cảm thấy, có một đôi mắt nhìn sau lưng mình.
Cô sợ anh nhận ra cô, cho nên vẫn cứ quay lưng đối diện Đường Dục, ngược lại cô nào biết mồ hôi ướt dính trên quần áo dán trên phần eo, có bao nhiêu là gợi cảm.
Qua lớp áo ẩn hiện, lờ mờ có thể nhìn thấy xương vai thon gầy của cô, thuận theo cơ thể nhẹ nhàng mở rộng.
Lúc nhón chân, nâng cơ thể với lên lau dọn, như vậy cũng mang theo chuyển động của cái váy trên người lên xuống như đang trêu chọc.
Cũng chỉ là một chiếc váy lao công, lúc này chân cô lộ hơn nửa đoạn, hiện lên cảnh tượng sống động có cảm giác như gợi dục, đặc biệt áo của cô lại ướt dính hết lên cơ thể.
Anh không có tâm tư làm việc nữa, có chút bứt rứt.
Anh nhìn chân của cô, trắng như tuyết lắc qua lắc lại, thỉnh thoảng, cô ngồi xổm xuống.
Đường Dục đưa tay kéo cà vạt của mình, kéo dãn ra chút, nhưng vẫn cảm thấy có chút nóng, hình như anh đã đưa ra quyết định sai lầm rồi.
Bùi Thất Thất hoàn toàn không có cảm giác được người nào đó. Ánh mắt khiếm nhã không che dấu, cô vô cùng chịu khó lau tủ sách, cũng len lén nhìn bên trong để cái gì, có một cảm giác vui nhỏ nhỏ.
Loại cảm giác vui vẻ này, rất ngây thơ. Tôi biết anh, anh lại không nhận ra tôi.
Đường Dục cuối cùng đứng lên, đi về phía tủ sách bên này.
Thảm lông làm cho bước chân của anh không có tiếng động, vì lẽ đó Bùi Thất Thất nhất thời không có phát hiện, mãi đến tận khi anh đứng bên cạnh cô, thân thể cô lập tức liền cứng lại.
Đường Dục không có lên tiếng, ngón tay thon dài lấy một tập tài liệu dày ở nơi cô đứng, sau đó liền lùi về sau.
Bùi Thất Thất thở ra một hơi, cụp mắt tiếp tục lau chùi.
Thế nhưng anh thật sự không có lùi lại, mà gần như đứng phía sau cô, cự ly không quá hai mươi cm.
Lúc tay của anh lướt qua vai cô, lấy tài liệu lần thứ hai, Bùi Thất Thất dám thề là, mỗi cọng lông tơ của cô điều dựng đứng lên. Mỗi một tế bào đều cảm nhận được sự tồn tại của anh.
Cô muốn chạy trốn, tránh qua một bên mà lùi lại, nhưng mà bờ vai của anh, lại không ngờ rộng như vậy, bất ngờ cô gần như ngã vào trên người của anh.
Đường Dục hoàn toàn có thể tách ra, nhưng mà anh không làm vậy. Hai người đồng thời ngã xuống trên tấm thảm mềm mại.

Đọc chi tiết...


Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một Chương 232



Chương 232 Không ra tay thì...

Chương 232 Không ra tay thì...

Ninh Tịch khẽ liếc về ngón áp út trên tay trái của người đàn ông nọ.
Mặc dù không đeo nhẫn cưới nhưng rõ ràng có một đoạn nhỏ màu sắc nhạt hơn các chỗ khác --- là vì tán gái nên mới tạm thời tháo nhẫn xuống.
“Đúng vậy!” Ninh Tịch chống tay nghiêng đầu, lười biếng trả lời.
Nghe vậy mắt người đàn ông kia phát sáng: “Có thể ngồi cùng không?”
“Dĩ nhiên.” Ninh Tịch cười nhẹ một tiếng, sóng mắt lưu chuyển rõ ràng đang tỏ ý ám chỉ.
Sự vui mừng của gã cơ hồ không giấu được, bắt đầu lả lơi mở lời: “Tâm trạng không tốt sao?”
Ninh Tịch thở dài: “Đúng vậy! Thất tình!”
“Một đại mỹ nhân như cô mà cũng thất tình sao? Tên đàn ông nào có phúc mà không biết hưởng vậy?” Gã tỏ vẻ kinh ngạc.
“Là tôi đá hắn.”
“Khụ... nhất định là anh ta làm cô tức giận rồi!”
“Đúng vậy! Tôi chỉ tới hộp đêm chơi trai, vui đùa chút thôi thế mà anh ta phát hiện ra thì làm ầm ĩ hết cả lên, anh nói có tức hay không?”
“Ợ... “ Gã bị nghẹn không nói ra lời.
Sao gã thấy mấy lời này quen như vậy?
Hình như mới nãy gã ta vừa mới than phiền với đám anh em những lời y như thế này...
Nhưng mà gã đã bị những cái giơ tay nhấc chân của cô gái trước mặt làm cho mụ mị đầu óc, không chút nào phát hiện ra mình đang bị đùa giỡn.
Sau ba tuần rượu, hai người thuận lí thành chương1 mà cùng nhau rời khỏi hộp đêm.
Thuận lí thành chương: cứ như vậy.
“Chúng ta đi đâu đây? Quân Lai hay Minh Châu?” Vẻ mặt gã cực kì cấp thiết.
“Đến khách sạn làm gì! Ngay tại chỗ này đi!” Ninh Tịch kéo người đàn ông vào trong một con hẻm nhỏ.
Gã nhất thời kích động thở hổn hển, đè cô lên vách tường: “Đúng, cô nói không sai... ở chỗ này tương đối kích thích...”
Hai người mải nói chuyện, không chút nào chú ý tới một chiếc xe đen thùi không biển số đang cách họ khoảng năm bước, lẳng lặng đứng yên ở đó.
Bên trong xe, dù Lục Đình Kiêu có trấn định tới cỡ nào thì lúc này trên mặt cũng kết một tầng sương lạnh thật dày.
Mà trên ghế lái, Lục Cảnh Lễ đã hối hận đến tím cả ruột.
Bởi vì có dự cảm tối nay sẽ xảy ra chuyện lớn cho nên sống chết không chịu đi ngủ. Cuối cùng quả nhiên vô tình nhìn thấy Ninh Tịch với anh Hai kẻ trước người sau rời đi, vì vậy anh ta cũng mặt dầy mày dạn bám theo, nhưng vạn vạn không ngờ tới....
Chuyện sẽ lớn đến trình độ này!
Lục Cảnh Lễ sắp không chịu nổi khuôn mặt đáng sợ này của anh Hai rồi.
Trơ mắt nhìn cái móng heo của tên đàn ông kia chạm vào eo của Ninh Tịch, cho dù Lục Đình Kiêu có là thần tiên hạ phàm thì cũng sắp không khống chế nổi cơn giận của mình.
Lục Cảnh Lễ có thể nhìn ra sức nhẫn nại của Lục Đình Kiêu sắp không được rồi: “Anh, anh còn chưa ra tay?”
Giọng nói của Lục Đình Kiêu lạnh như băng: “Chờ một chút.”
Lục Cảnh Lễ gấp đến độ không chịu được, “Giờ đã là lúc nào rồi! Anh còn đang chờ cái gì hả? Không ra tay thì đầu anh sẽ xanh biếc mất thôi! Tuy hai năm nay Tiểu Tịch Tịch đã ngoan ngoãn rất nhiều nhưng lịch sử của cô ấy cũng không phải tốt đẹp gì, rất dễ ngựa quen đường cũ...”
Lục Đình Kiêu: “Im miệng!”
Ngay lúc Lục Cảnh Lễ nhắm mắt lại không dám nhìn thì phía đối diện đột nhiên truyền tới một tiếng gào xé gan xé phổi...
“Ôi đệt? Âm thanh này không đúng nha...” Lục Cảnh Lễ lập tức mở mắt ra sau đó thấy tên đàn ông kia đang ôm thằng nhỏ gào còn thảm hơn heo bị giết.
Ngay sau đó, Ninh Tịch đạp thêm một cước, lập tức cho tên đàn ông kia thành tư thế chó ăn phân, gã đang muốn bò dậy thì lại bị Ninh Tịch giẫm một phát lên lưng, cằm đập thẳng xuống đất, trong miệng máu tươi chảy ròng ròng...
Lục Cảnh Lễ nhìn thôi đã thấy đau, không đành lòng nhìn thằng mà che mắt lại: “Chị dâu thật hung tàn mà a hu hu hu...”

Đọc chi tiết...


CHỌC TỨC VỢ YÊU MUA MỘT TẶNG MỘT Chương 231 Phá vỡ sự sùng bái đối với Đại ma vương



Chương 231 Phá vỡ sự sùng bái đối với Đại ma vương
Lục lọi một hồi, Ninh Tịch lôi ra một chiếc áo quây màu bạc, một cái quần da bó sát, một đôi giày cao gót 12 phân sau đó tự hóa trang cho mình thành khuôn mặt đến mẹ còn nhận không ra.
Người ta là cô gái lọ lem nửa đêm thay váy áo đẹp, lên xe ngựa đến hoàng cung của hoàng tử, còn cô thì nửa đêm canh ba hóa thành tiểu yêu tinh chuyên lượn lờ quán bar để tăng độ chán ghét của Đại ma vương...
Ài....
Hai ngày nay Lục Đình Kiêu rất bận rộn, bây giờ chắc vẫn chưa ngủ đi?
Ninh Tịch chạy ra ban công nhòm qua phía phòng Lục Đình Kiêu một cái, quả nhiên thấy thư phòng vẫn sáng đèn.
Vì vậy cô liền chạy đến gõ cửa cho anh ta mù mắt luôn!
“Cốc cốc cốc” gõ cửa ba tiếng, một lát sau bên trong truyền đến một chuỗi tiếng bước chân trầm ổm, tiếp theo, cửa mở ra.
Lục Đình Kiêu nhìn rõ người ngoài cửa xong, quả nhiên môi khẽ run lên: “Cô...”
“Tôi hẹn bạn ra ngoài uống rượu, tới báo cho anh một câu!” Ninh Tịch nói xong tràn đầy mong đợi nhìn phản ứng của Lục Đình Kiêu.
Sự kinh ngạc của Lục Đình Kiêu chỉ thoáng hiện lên rồi biến mất, bình tĩnh gật đầu như thể không nhìn thấy lối ăn mặc khoa trương của cô: “Ừ, đi chơi vui vẻ.”
Nói xong còn hỏi một câu: “Cần tôi bảo lái xe đưa em đi không?”
Sắc mặt Ninh Tịch hơi đen lại: “Khụ, không cần, tôi tự lái xe đi...”
Ninh Tịch hít sâu một hơi vừa định rời đi thì Lục Đình Kiêu đột nhiên đi tới trước mặt cô.
Anh ta lại muốn làm gì?
Ninh Tịch bất giác lui về sau một bước nhưng vẫn không tránh được cánh tay đang đưa tới...
Ngón tay của anh chạm vào rái tai của cô, thậm chí còn nhẹ nhàng nhéo một cái, lông tơ toàn thân Ninh Tịch đều dựng đứng hết lên, vội đưa tay ôm lấy tai vẻ mặt như thể đang nhìn quái vật ăn thịt người.
Khóe miệng Lục Đình Kiêu cong lên một độ cong khó mà phát hiện, chỉ chỗ anh vừa mới chạm vào nói: “Chỗ này của cô có một nốt ruồi màu đen.
“Cho nên?” Đang yên đang lành nói nốt ruồi của cô làm gì? Đầu óc của Ninh Tịch vốn đang hỗn loạn giờ lại càng không theo kịp tư duy của anh.
“Cô mặc đồ như với trang điểm như này thì người bình thường chắc chắn không nhận ra nhưng nốt ruồi này lại đủ để chứng minh thân phận của cô, tốt nhất nên che lại.” Lục Đình Kiêu nói.
Ninh Tịch đứng cách ra hai bước: “Một cái nốt ruồi thôi, làm gì có ai để ý?”
“Cẩn thận vẫn hơn.”
“Được rồi, anh nói có lý, để tôi về lấy khuyên tai che lại!”
“Ừ.”
Sau trận giao phong ngắn ngủi cuối cùng thì Ninh Tịch tự cưỡi xe ra khỏi cửa.
Tại sao lần này vừa mới bắt đầu, cô đã có cảm giác mình thất bại ?
Không được không được, tỉnh táo một chút, nhất định phải phá vỡ sự sùng bái đối với Đại ma vương!
...
Quán bar.
Hiếm có lắm mới có dịp Ninh Tịch buông thả bản thân một lần, cô gọi một chai rượu rồi ngồi ở quầy bar tự rót tự uống.
Phía sàn nhảy vô cùng náo nhiệt nhưng cô chẳng có chút hứng thú nào, không yên lòng cầm ly rượu ngây người.
Mấy cái chỗ như hộp đêm này lúc ở nước ngoài cô đã chơi đến chán, chẳng có chút mới mẻ nào, có nóng bỏng cuồng nhiệt hơn nữa trong mắt cô cũng chỉ như một vở hài kịch không tiếng...
Uống hết một chai, Ninh Tịch lại gọi chai thứ hai.
Rượu không khiến cô thả lỏng mà trái lại còn khiến cô càng thêm buồn phiền, rối loạn.
Đúng lúc này, một người đàn ông bưng ly rượu trong tay đi tới: “Tiểu thư, đi một người?”
Người đàn ông này nhìn có vẻ ngoài 30 tuổi, áo quần gọn gàng, trông cũng ra dáng tri thức --- là cái loại tự nghĩ rằng mình rất tốt đẹp.
Trong lúc Ninh Tịch uống hết chai rượu kia thì đã có không ít người chú ý tới cô nhưng mà chỉ cần nhìn một cái thôi cũng đủ biết cô là một tay giang hồ lão luyện, người bình thường không dám ra tay.

Đọc chi tiết...


CHỌC TỨC VỢ YÊU - MUA MỘT TẶNG MỘT Chương 230 Mặt đầy thức ăn cho chó



Chương 230 Mặt đầy thức ăn cho chó

Chương 230 Mặt đầy thức ăn cho chó

Không làm gì.”
“Chẳng lẽ giác quan thứ sáu của em có vấn đề? Cái này không thể nào...” Lục Cảnh Lễ khó hiểu gãi đầu.
Cuối cùng cũng ăn cơm xong, Ninh Tịch có cảm giác bữa cơm này chẳng khác gì như đi đánh giặc cả, cứ phải luôn cảnh giác canh chừng quân địch tấn công đột ngột.
Ninh Tịch đứng lên dọn bát đũa: “Tôi đi rửa bát!”
Lục Cảnh Lễ gắp nốt miếng sườn cuối cùng trong đĩa, miệng ấm ớ nói: “Để tôi làm cho!”
“Không cần không cần không cần, để tôi rửa để tôi rửa!” Ninh Tịch vội vàng bê bát đi, nếu không làm cái gì chắc cô phát điên mất.
Lục Cảnh Lễ ái ngại nhìn Lục Đình Kiêu một cái rồi nói với theo: “Cô đã vất vả nấu nướng như vậy rồi, sao có thể để cô rửa bát chứ! Tôi ăn nhiều nhất đương nhiên là tôi phải rửa!”
Lục Cảnh Lễ nói xong quay ra nhìn anh trai xin khen thưởng.
Kết quả, Lục Đình Kiêu chỉ thờ ơ liếc anh một cái: “Để Ninh Tịch rửa đi.”
“Ô đệt ...” Lục Cảnh Lễ nghe vậy thì kinh hãi.
Hôm nay mặt trời mọc đằng tây à?
Hộ thê cuồng mà mà lại để Ninh Tịch rửa bát?
Cái này không khoa học!
Lục Cảnh Lễ vò đầu vứt tai nghĩ mãi không ra thì Lục Đình Kiêu nhìn anh, nói một câu vô cùng có ý tứ: “Dẫu sao em cũng là khách.”
Lục Cảnh Lễ trợn mắt há mồm, đưa ngón tay ra chỉ mình, “What??? Em là khách???”
Ý nói là Ninh Tịch với anh mới là người một nhà còn em thì không phải đúng không????
Ninh Tịch đứng một bên đỏ bừng hai gò má, bất đắc dĩ đỡ trán, cuối cùng lạch bạch trốn lên lầu...
Tiểu Bảo mê mang nhìn cô Tiểu Tịch đột nhiên bỏ chạy, mặc dù không hiểu ra sao nhưng cũng biết là ba ba lại bắt nạt cô Tiểu Tịch rồi, vì vậy nhóc không vui trợn mắt nhìn Lục Đình Kiêu một cái sau đó cũng nhấc chân nhỏ bẹp bẹp chạy theo sau.
Lục Cảnh Lễ cứ thế không kịp đề phòng mà bị thức ăn cho chó1 quăng cho đầy mặt, anh ta ngơ ngác nhìn bóng lưng Ninh Tịch đang chạy thục mạng, khó nói thành lời: “Anh, đây
là cái mà anh gọi là không làm gì sao? Ngay cả cô em hung hãn như Tiểu Tịch còn bị anh trêu cho phải đỏ mặt bỏ chạy đấy!!!"
FA bên Trung được gọi là cẩu, những cảnh show ân ái thì được gọi là thức ăn cho chó (cẩu lương) hoặc ngược cẩu.
"Em đã bảo giác quan thứ sáu của em không sai mà! Anh rốt cuộc đã làm cái gì! Mỗi ngày em đều cẩn thận từng li từng tí chỉ sợ làm lộ, kết quả anh lại phát điên lên tấn công dồn dập như thế... Ít nhất cũng gọi điện báo cho em một câu, sau này em cũng biết đường mà phối hợp với anh chứ...”
Đường Tăng - Lục Cảnh Lễ tụng kinh cả nửa ngày, Lục Đình Kiêu chỉ trả lại cho ba chữ: “Đi rửa bát.”
Nói xong cũng cao quý lạnh lùng mà xoay người lên lầu.
Lục Cảnh Lễ : “...”
Anh đây bị ngược đến độ thiếu chút nữa thì hộc máu mà cuối cùng vẫn phải đi rửa bát?
Lợi dụng anh đây show ân ái xong liền ném? Nhân tính đâu? Thiên lý đâu? Có còn chút tình anh em nào nữa không?
Màn đêm yên tĩnh, Ninh Tịch mở to mắt nằm trên giường.
Cũng đã qua tận mấy tiếng rồi mà trái tim cô vẫn đập với tốc độ không bình thường.
Đúng là gặp quỷ mà!
Dầu gì cô cũng là người trải qua biết bao nhiêu sóng to gió lớn thế mà lại bởi vì một câu nói của một người đàn ông mà xoắn xuýt như vậy, đã thế nai con còn chạy loạn trong lòng1, thật giống như thiếu nữ mười mấy tuổi chưa có chút kinh nghiệm yêu đương nào...
Nai con chạy loạn: Tiếng lóng ám chỉ việc cảm nắng, thầm mến ai đó.
Cô không dám tưởng tượng cuộc sống tương lai sẽ như thế nào...
Không được không được, không thể lại tiếp tục ngồi chờ chết như vậy được!
Lúc này đồng hồ “Keng” một tiếng, giờ đã là mười hai giờ đêm.
Ninh Tịch bò dậy, bắt đầu lục tung mọi thứ lên...

Đọc chi tiết...


Truyện CHỌC TỨC VỢ YÊU MUA MỘT TẶNG MỘT - Ngôn Tình 2017



Truyện Choc tuc vo yeu mua mot tang mot -  Quẫn Quẫn Hữu Yêu
Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một
Vì yêu một người đàn ông, Ninh Tịch từ bỏ mọi giấc mơ, từ bỏ gia đình cha mẹ nuôi êm ấm để trở về sống trong ngôi nhà mà mình bị ghẻ lạnh bởi chính cha mẹ ruột, bị đứa em gái không chung dòng máu hãm hại khiến cô thân bại danh liệt, cuối cùng tước đoạt đi sự sống của đứa con còn chưa kịp chào đời của mình.
Năm năm sau, Ninh Tịch từ nước ngoài trở về, vẫn còn bị những cơn ác mộng của quá khứ đeo bám, cô bắt đầu lên kế hoạch bắt đứa em gái độc ác, người đàn ông mà mình từng yêu như sinh mạng cũng như người cha đẻ nhẫn tâm phải trả giá vì những đau khổ mà họ gây ra cho cô.
Trong một lần tình cờ, cô cứu được Tiểu thái tử kim quang lấp lánh của Lục Thị, từ đó rơi vào "mắt xanh" của cả hai cha con Lục Đình Kiêu và Tiểu Bảo Bảo. Một đứa trẻ 5 tuổi bị tự kỷ, một người đàn ông "gà trống nuôi con" với vô số tin đồn từ đồng tính, lưỡng tính tới "vô tính"... Cô dần dần trở thành điểm tựa cho cả hai người bọn họ.
TAG : Truyện Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một -  Quẫn Quẫn Hữu Yêu Full , đọc truyện Truyện Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một -  Quẫn Quẫn Hữu Yêu chương mới , tải truyện Truyện Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một -  Quẫn Quẫn Hữu Yêu full prc , pdf , doc
Chương 1. Mang thai bảy tháng

Nhiệt độ nóng rực như thể nham thạch nóng chảy trong lòng núi lửa dường như muốn đốt cháy cô, thứ duy nhất có thể giải thoát cho cô chỉ có người đàn ông trước mặt.......
Bám chặt vào làn da lành lạnh như đá cẩm thạch, bản năng muốn sống trong cô cuối cùng cũng khiến cô buông tha cho sự chống cự....
Đau đớn pha lẫn khoái cảm từng chút từng chút một bốc lên, như một những đợt pháo hoa không ngừng nổ tung trong đầu cô, khiến cho cô như một con thuyền cô độc dấn thân vào biển lửa đang cháy rừng rực.....
Cảm giác bấp bênh khi chìm khi nổi, nhưng lại khó mà kiềm chế được bản thân mình chìm đắm vào đó.
"Này, cô tỉnh lại đi.... ở đây lạnh lắm, đừng ngủ ở đây rồi để cảm lạnh."
Vai bị đè nặng khiến cho Ninh Tịch đột nhiên tỉnh lại, đôi mắt mơ màng bắt gặp ánh mắt ân cần của cô y tá, nhất thời cảm thấy chột dạ đến mức mặt mũi đỏ hồng, xấu hổ đến mức không biết chui vào đâu để trốn.
Đáng chết, một thời gian dài đã trôi qua kể từ sau cái đêm say rượu làm loạn đó, cái đêm cô làm loạn với Tô Diễn thi thoảng vẫn xuất hiện trong giấc mơ của cô.
Cũng may là cô say đến mức bất tỉnh nhân sự chẳng nhớ gì về đêm đó cả, bằng không cô thật không biết nên đối mặt với anh Diễn nữa.
Y tá thấy cô tỉnh táo lại liền đưa cho cô tờ giấy trong tay mình: "Cô quên không cầm kết quả khám thai này, bác sĩ Trương bảo cô cuối tuần nhớ quay lại đấy."
Ninh Tịch cầm lấy kết quả khám thai, ngọt ngào tươi cười, cô cẩn thận cất nó vào trong túi xách.
Tô Diễn ra nước ngoài khảo sát thực tế, hôm nay sẽ trở về, Ninh Tịch nghĩ đến cuộc hẹn buổi tối mà trong lòng không khỏi cảm thấy hồi hộp.
Bởi vì nơi Tô Diễn đến khá xa xôi hẻo lánh, cho nên khi đã mang thai được 7 tháng cô mới liên lạc được với anh ta.
Nhớ đến vẻ mặt khiếp sợ lúc Tô Diễn biết cô mang thai, Ninh Tịch có chút căng thẳng.
Chẳng lẽ là vì khi mang thai cô quá nhạy cảm, nên mới có cảm giác Tô Diễn chẳng hề vui vẻ như cô đã nghĩ.
Bác sĩ an ủi cô, khi đàn ông có đứa con đầu lòng, tâm lý đều có chút không ổn định, chưa quen được, ai cũng như thế cả.
Nhưng.... chuyện kết hôn đâu thể để phụ nữ như cô chủ động nói ra được chứ...
Ra khỏi bệnh viện, mặt trời đã lên cao, ánh nắng chói chang tỏa khắp mọi nơi.
Ninh Tịch gắng sức đỡ lấy eo, cô đang định gọi taxi đột nhiên một chiếc xe đỏ rực xông thẳng về phía cô. Cô thót tim, hoảng hốt vội lui về sau mấy bước liền.
Tiếng phanh xe vang lên 'két' một tiếng, chiếc xe sát lướt sàn sạn sạt qua người cô, sau đó mới dừng lại.
Ninh Tịch sợ thót tim, khó khăn lắm mới đứng vững, ngẩng lên liền nhìn thấy Ninh Tuyết Lạc mặc bộ váy đỏ ôm sát người đầy quyến rũ, mái tóc xoăn gợn sóng bước xuống từ trên xe.
 “Ninh Tuyết Lạc, mày điên rồi à?”
Ninh Tuyết Lạc nhìn cô, cười đến ẩn ý, cô ta khoanh tay, sải những bước chân catwalk đầy uyển chuyển, cô ta đứng trước mặt Ninh Tịch, ỷ vào mình đang đi giày cao gót, kiêu ngạo nhìn xuống vùng bụng to ra vì mang thai của cô: “Sao? Sợ tao đâm chết đứa con hoang trong bụng mày à?”
Ninh Tịch vô thức ôm lấy bụng mình, lùi về phía sau một bước, nhìn cô ta với ánh mắt đầy cảnh giác: “Ninh Tuyết Lạc, mày đừng có mà quá đáng!”
Tuy biết rằng từ trước đến nay Ninh Tuyết Lạc vẫn luôn bất hòa với cô, nhưng Ninh Tịch không ngờ cô ta lại có thể độc mồm độc miệng đến như vậy.
 “Tao quá đáng? Mày mới là kẻ quá đáng thì có! Uống say bất tỉnh nhân sự rồi bò lên giường với thằng nào, chửa hoang rồi còn muốn Tô Diễn chịu trách nhiệm hay sao, ha ha… Ninh Tịch, mày đúng là không biết xấu hổ!”
Ninh Tịch sững sờ: “Mày đang nói vớ nói vẩn cái gì thế?”
 “Ô, thế mày tin rằng người đã lên giường với mình tối hôm đó là Tô Diễn thật đấy à?” Ninh Tuyết Lạc cười ngả nghiêng: “Luôn mồm nói mình lớn lên cùng Tô Diễn, là thanh mai trúc mã, ngay cả đến vóc dáng thân thể của anh ấy như thế nào mà cũng không biết à?”
Vẻ mặt của Ninh Tịch càng lúc càng trắng, cô sắp đứng không nổi nữa, cả người như đang rơi vào hầm băng.
Không sai, người đàn ông tối hôm đó…..
Khi đó cô chỉ nghĩ là…. sau khi Tô Diễn trưởng thành, có lẽ cao to hơn so với tưởng tượng của mình.
Bây giờ bị Ninh Tuyết Lạc ác ý nhắc nhở, cô mới đột nhiên nghĩ ra, ngoại trừ vóc dáng, người đàn ông đêm hôm đó hình như….. đúng là có quá nhiều điểm khác biệt hoàn toàn với Tô Diễn.
 Chương 2. Dã chủng của người đàn ông lạ mặt.
"Nói cho mày hay! Tối đó mày uống rượu do tao chế, đừng nói dục cầu bất mãn, tao đã có lòng tốt tìm cho mày hai tên cao to rồi, ai ngờ mày lại không biết tốt xấu, tự dưng đi chui vào phòng của thằng nào đó, đã thế còn không chút khách khí cùng người ta..." Ninh Tuyết Lạc chán ghét mở miệng: "Anh Diễn có lòng tốt, sợ mày tỉnh dậy không chịu nổi nên mới nói người cùng mày tối hôm đó là anh ấy thôi!"
"Mày..." Ninh Tịch tức run lên, nghe tới đây, cô không nhịn nổi nữa, liền bóp chặt lấy cổ tay Ninh Tuyết Lạc: "Sao mày lại làm thế với tao? Tại sao! Mày hại tao như thế còn chưa đủ sao?”
Ninh Tuyết Lạc mới đầu còn câng câng lên, định đẩy Ninh Tịch ra, đúng lúc đó lại thấy Tô Diễn phía sau Ninh Tịch, giọng điệu lập tức nhũn xuống, tỏ ra điềm đạm đáng yêu: "Chị, em biết em sai rồi, chị muốn đánh muốn mắng em thế nào cũng được, nhưng đừng trách anh Diễn..."
Ninh Tịch ngẩn ra, ngay sau đó, lại thấy Ninh Tuyết Lạc tự nhiên ngã lăn ra đất, trông như bị cô đẩy vậy.
"Ninh Tịch! Em làm gì vậy......" Tiếng quở trách vang lên.
Ninh Tịch ngạc nhiên quay lại liên thấy vẻ mặt lạnh lùng của Tô Diễn.
Tô Diễn lách qua người cô, đỡ Ninh Tuyết Lạc dậy: "Tuyết Lạc, em không sao chứ?"
Cả người Ninh Tuyết Lạc như treo trên người Tô Diễn: "Anh Diễn, em không cố ý, em thật sự biết sai rồi... Chuyện thành ra thế này đều tại em có lỗi với chị..."
"Được rồi, có chuyện gì cũng có anh ở đây rồi!" Tô Diễn vỗ vai Ninh Tuyết Lạc, đưa cô lên xe: "Để anh nói rõ với Ninh Tịch."
Đầu Ninh Tịch trống rỗng, cô thấy Tô Diễn đi về phía mình, rồi lại thấy miệng Tô Diễn cứ mở ra rồi khép lại.
Anh ta nói gì đó rất lâu.
Nói về việc những năm tháng họ là thanh mai trúc mã, nói về việc anh đã đấu tranh thế nào khi yêu Ninh Tuyết Lạc, nói anh cũng tức giận khi biết Ninh Tuyết Lạc hại cô, nói về việc anh cảm thấy rất khiếp sợ và áy náy khi biết Ninh Tịch mang thai, nói anh đã chấp nhận lời xin lỗi của Ninh Tuyết Lạc...
Cuối cùng, anh nói: "Ninh Tịch, xin lỗi, anh không thể lấy em. Không phải anh ghét bỏ em vì chuyện ngày hôm đó hay đứa trẻ trẻ này, mà vì anh không thể phụ lòng Tuyết Lạc, anh cũng không thể lại lừa dối tình cảm của chính mình thêm nữa.”
Mấy tháng nay, gã đều đưa Ninh Tuyết Lạc ra nước ngoài, sớm chiều đều dính lấy nhau không rời, mặc dù bề ngoài gã vì muốn bù đắp lại tổn thương cho Ninh Tịch nên mới nhận tối hôm đó chính gã đã quan hệ với cô, nhưng từ tận sâu trong đáy lòng, gã đã sớm chọn Ninh Tuyết Lạc rồi.
Thế nên sau khi biết tin Ninh Tịch mang thai, gã không đành lòng tới Ninh gia nói rõ chuyện này với hai bác mà muốn nói rõ sự thật với Ninh Tịch trước.
"Nói vậy có nghĩa là... Tô Diễn... Ngay từ đầu anh đã biết việc Ninh Tuyết Lạc bỏ thuốc để hủy hoại trinh tiết của tôi? Vì muốn bao che cho nó, nên anh mới nói với tôi người đàn ông tối hôm đó là anh?" Ninh Tịch cuối cùng cũng tìm về được giọng nói của mình, hồn bay phách lạc nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tô Diễn.
"Ninh Tịch, Tuyết Lạc cô ấy không cố tình, cô ấy còn nhỏ, tính tình manh động...."
"Vậy còn tôi thì sao?" Ninh Tịch ngẩng lên nhìn Tô Diễn, tràn đầy tuyệt vọng: "Các người có từng nghĩ tới tôi một chút nào không?"
Tô Diễn câm bặt, một lúc sau, hắn mới vươn tay kéo Ninh Tịch: "Ở đây nắng quá, chúng ta về nhà trước đã..."
"Đừng có chạm vào tôi..." Ninh Tịch hất tay Tô Diễn ra, cô bỗng cười phá lên.
Sống tới tận giờ, Ninh Tịch bỗng cảm thấy cuộc sống của mình như một trò hề.
Để tới được thành phố của Tô Diễn, cô đã cố gắng thi vào được đại học B.
Để lấy lòng Tô Diễn, cô từ bỏ cả ước ở làm diễn viên của mình.
Để môn đăng hộ đối với anh ta, cô từ bỏ cả cha mẹ nuôi để về Ninh gia, cả ngày chỉ biết vụng về nịnh nọt cái nhân vật được gọi là nổi tiếng này.
Cuối cùng, chỉ để đổi lại một câu: "Anh không thể phụ lòng Tuyết Lạc."
Ninh Tuyết Lạc, không chỉ chiếm lấy danh phận của cô, cướp mất cha mẹ đẻ của cô, giờ... còn cướp mất người trong lòng cô!
Ninh Tuyết Lạc còn nhỏ, làm sai có thể được tha thứ?
Vậy... Ai sẽ trả giá cho cuộc đời của cô đây?
Cô thậm chí... ngay đến cả người đàn ông tối hôm đó là ai cũng không biết!
Ninh Tịch bưng mặt, cô run lên bần bật, tuyệt vọng tới cực điểm.
Tô Diễn thấy Ninh Tịch thần tình hoảng loạn lảo đảo đi ra giữa lòng đường, gã liền vứt bỏ điếu thuốc đang kẹp trên tay, muốn đuổi theo, lại bị Ninh Tuyết Lạc ở sau kéo tay áo: "Anh Diễn, anh muốn đi đâu?"
Chính vào lúc Tô Diễn đang chần chừ, chỉ nghe thấy một tiếng động lớn vang lên, Ninh Tịch đang đi trên lối qua đường bị hất tung lên, rồi rơi xuống đất.
"Cứu người... Cứu người với... Đâm phải thai phụ rồi..."
Ánh sáng chói mắt rọi tới, Ninh Tịch thấy bóng người chớp nhoáng và hai gương mặt khiến cô phát tởm, bụng truyền đến cơn đau co rút khiến cô ý thức được một chút gì đó đang mất đi, cô chỉ chớp mắt một cái, máu tươi trên trán chảy đầm đìa, chảy dọc vào mắt cô... cả thế giới rơi vào một mảnh tối đen...
 
 

Đọc chi tiết...


  /  
COMMENT :
 
Lên Đầu Trang Copyright © 2015 by Tukid| Theme by tukid- Chỉnh Sửa Bởi Tukid
Lên Trên