TÓM TẮT TRUYỆN: Giang nam tai nu, De nhat kinh thanh

Người đời thường nói muốn đầu thai thì phải qua cầu đại hà uống canh mạnh bà quên đi mọi việc ở kiếp trước mới được đầu thai, nhưng nàng dù có uống nhưng khi đầu thai vẫn không quên được đoạn ký ức kia, lòng vẫn còn vấn vương về Giang Nam.
Vì thế nàng quyết xuyên không quay về lại chốn cũ để tìm xem nàng đã đánh mất chuyện gì vì saonàng lại tên là Phi Yến Nhược Lam. ở nơi đó có gì đang đời chờ nàng.
Mời các bạn cùng nàng quay lại Giang Nam để xem ở nơi đó có gì lưu luyến khiến nàng không buông bỏ xuống được qua truyện Giang Nam Tài Nữ, Đệ Nhất Khuynh Thành.
Vì thế nàng quyết xuyên không quay về lại chốn cũ để tìm xem nàng đã đánh mất chuyện gì vì saonàng lại tên là Phi Yến Nhược Lam. ở nơi đó có gì đang đời chờ nàng.
Mời các bạn cùng nàng quay lại Giang Nam để xem ở nơi đó có gì lưu luyến khiến nàng không buông bỏ xuống được qua truyện Giang Nam Tài Nữ, Đệ Nhất Khuynh Thành.
TAG : Đọc truyện Giang Nam Tài Nữ, Đệ Nhất Khuynh Thành Online Full TExt, Tải truyệnGiang Nam Tài Nữ, Đệ Nhất Khuynh Thành Full PRC , doc truyen Giang Nam Tài Nữ, Đệ Nhất Khuynh Thành online , đọc truyện Giang Nam Tài Nữ, Đệ Nhất Khuynh Thành chương mới nhất , đọc truyện Giang Nam Tài Nữ, Đệ Nhất Khuynh Thành trực tuyến trên di động lẫn PC đơn giản và tiện lợi , đọc truyện Truyện Xuyên Không hay , đọc truyện Truyện Xuyên Không mới , Doc truyen Truyện Xuyên Không online , truyen xuyen khong moi
Chương 1: Xuyên Qua
Đêm tối mông lung dưới ánh trăng bàn bạc, một đôi mắt ngấn lệ ưu thương nhìn cảnh tượng hoang tàn trước mắt, đôi môi run rẩy như ai oán, như tiếc thương :
”Là ta đã sai rồi sao? Quê hương của ta, thần dân của ta, thật có lỗi với các người, nếu như có kiếp sau, nếu có kiếp sau…”
Asagi giật mình tỉnh giấc, mồ hôi ướt đẫm cả trán, lại là giấc mơ đó, người con gái đó là ai? Tại sao bản thân lại cảm thấy người đó quen thuộc đến như vậy? Rốt cuộc là vì sao?
Asagi bước xuống giường, thở dài một hơi, bàn chân trong vô thức đi về phía cây đàn tranh, ngón tay thon dài vuốt nhẹ dây đàn, thanh âm trong trẻo vang lên
“Cỏ nào vẫn biếc? Nước nào vẫn xanh?
Cố hương chìm khuất cuối chân mây,
Cố hương nơi Giang Nam…
Mưa nào nghiêng nghiêng? Cầu nào cong cong?
Mộng đẹp xuôi theo cánh buồm trắng,
Mộng đẹp về Giang Nam…
Chẳng biết mây khói đêm nay tự thưở nào,
Chẳng hay thụy liên chiều xuống lại ra sao…
Chỉ nguyện hóa thành vần thơ Đường Tống,
Nghìn thu kề cận người…
Chẳng biết mây khói đêm nay tự thưở nào,
Chẳng hay thụy liên chiều xuống lại ra sao…
Chỉ nguyện hóa thành áng thơ Đường Tống,
Nghìn thu ngủ yên cạnh người.
.
Cố hương nơi Giang Nam…
Mưa nào nghiêng nghiêng? Cầu nào cong cong?
Mộng đẹp xuôi theo cánh buồm trắng,
Mộng đẹp về Giang Nam..
Chẳng biết mây khói đêm nay tự thưở nào,
Chẳng hay thụy liên chiều xuống lại ra sao…
Chỉ nguyện hóa thành vần thơ Đường Tống,
Nghìn thu kề cận người.
Chỉ nguyện hóa thân làm áng thơ Đường Tống,
Nghìn thu ngủ yên cạnh người”
– “ Asagi chan, làm sao vậy?”
Ryo nghe thấy tiếng động phát ra từ phòng con gái, lập tức đá tung cửa phòng, lo lắng hỏi.
– “Mama, người bạo lực quá” Asagi nhíu mày trả lời
– “ Đừng để ý tới mama của con, có phải hay không con muốn xuyên không về cổ đại?” Papa đứng ở phía sau lên tiếng
– “Vâng, papa quả nhiên là người tinh tế” Asagi nghiêng đầu mỉm cười.
Mama của Asagi vừa nghe thấy hai chữ xuyên liền ba chân bốn cảng chạy tới chỗ nó ngồi, nắm lấy tay nó, đôi mắt long lanh ngấn lệ.
– “Asagi chan, con yêu của ta, xuyên không nhớ kiếm siêu cấp soái ca mang về làm con rể cho ta nhá”
Mama xinh đẹp chớp chớp đôi mắt nhìn nó, trong lòng ko ngừng nghĩ ” chẹp năm xưa mình vừa xuyên không đã làm ko biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt phải động tình, haizzz nhớ lại thời huy hoàng ấy mà phát thèm”
– “Vợ yêu nhé, đừng tưởng anh ko biết em nghĩ gì, dẹp ngay cái mơ mộng viễn vông đấy đi, có chồng là siêu cấp soái ca, thái tử điện hạ anh minh tuấn vũ của Long Thịnh hoàng triều mà em còn chưa thỏa mãn hay sao?” Nam Phong Tử Đằng nhướng mày nói
Nghe vậy, Asagi đưa tay lên vuốt một lọn tóc, bĩu môi nói
– “ Cũng chỉ là ông lão 37 tuổi “
– “Này! Con với chả cái dám ăn nói như thế với cha nó, em xem em dạy con em kìa” Nam Phong Tử Đằng tức giận nói.
– Sao anh có ý kiến gì với con của em à? Giờ chồng yêu muốn gì nào, tối nay ngủ dưới đất nhé.”
Một câu nói đơn giản và ngắn gọn nhưng đủ để dọa papa nó, mỗi lần cãi nhau mama nó lại dùng cái câu tối nay ngủ dưới đất là papa của nó liền ngoan ngoãn ngồi im re ko dám động đậy
Mama dùng đôi mắt chưa toàn mũi tên nhìn papa nó rồi quăng cho một câu :
– Chồng yêu quả là thức thời. E hèm! con yêu, năm nay con 17 tuổi rồi, cũng đã đến lúc ta cho con xem một thứ
Papa của nó ko biết bằng cách nào lấy ra một cái hộp gỗ được chạm khắc những hoa văn rất tinh xảo và sống động, phía trên mặt gỗ là loài hoa tử đinh hương được điêu khắc rất tinh tế, đây là loài hoa tượng trưng cho hoàng tộc, chỉ có những người mang dòng máu đế vương mới được phép sở hữu, hai bên mặt hộp gỗ tạc hai con bạch điêu đang bay lượn, đầu của chúng hướng về phía ổ khóa hình con rồng đang ngậm long châu. Bên trong chiếc hộp là 1 kim bài miễn tử của Long Thịnh hoàng triều, còn có miếng ngọc bội màu xanh phỉ thúy khắc 2 chữ Tử Đằng đại diện cho thân phận thái tử và một miếng bạch phù khắc hai chữ Thiên Di, người nắm trong tay bạch phù này sẽ là chủ nhân của Thiên Di Cung, tổ chức sát thủ bí ẩn nhất, được lưu truyền trong nhân gian.
”Là ta đã sai rồi sao? Quê hương của ta, thần dân của ta, thật có lỗi với các người, nếu như có kiếp sau, nếu có kiếp sau…”
Asagi giật mình tỉnh giấc, mồ hôi ướt đẫm cả trán, lại là giấc mơ đó, người con gái đó là ai? Tại sao bản thân lại cảm thấy người đó quen thuộc đến như vậy? Rốt cuộc là vì sao?
Asagi bước xuống giường, thở dài một hơi, bàn chân trong vô thức đi về phía cây đàn tranh, ngón tay thon dài vuốt nhẹ dây đàn, thanh âm trong trẻo vang lên
“Cỏ nào vẫn biếc? Nước nào vẫn xanh?
Cố hương chìm khuất cuối chân mây,
Cố hương nơi Giang Nam…
Mưa nào nghiêng nghiêng? Cầu nào cong cong?
Mộng đẹp xuôi theo cánh buồm trắng,
Mộng đẹp về Giang Nam…
Chẳng biết mây khói đêm nay tự thưở nào,
Chẳng hay thụy liên chiều xuống lại ra sao…
Chỉ nguyện hóa thành vần thơ Đường Tống,
Nghìn thu kề cận người…
Chẳng biết mây khói đêm nay tự thưở nào,
Chẳng hay thụy liên chiều xuống lại ra sao…
Chỉ nguyện hóa thành áng thơ Đường Tống,
Nghìn thu ngủ yên cạnh người.
.
Cố hương nơi Giang Nam…
Mưa nào nghiêng nghiêng? Cầu nào cong cong?
Mộng đẹp xuôi theo cánh buồm trắng,
Mộng đẹp về Giang Nam..
Chẳng biết mây khói đêm nay tự thưở nào,
Chẳng hay thụy liên chiều xuống lại ra sao…
Chỉ nguyện hóa thành vần thơ Đường Tống,
Nghìn thu kề cận người.
Chỉ nguyện hóa thân làm áng thơ Đường Tống,
Nghìn thu ngủ yên cạnh người”
– “ Asagi chan, làm sao vậy?”
Ryo nghe thấy tiếng động phát ra từ phòng con gái, lập tức đá tung cửa phòng, lo lắng hỏi.
– “Mama, người bạo lực quá” Asagi nhíu mày trả lời
– “ Đừng để ý tới mama của con, có phải hay không con muốn xuyên không về cổ đại?” Papa đứng ở phía sau lên tiếng
– “Vâng, papa quả nhiên là người tinh tế” Asagi nghiêng đầu mỉm cười.
Mama của Asagi vừa nghe thấy hai chữ xuyên liền ba chân bốn cảng chạy tới chỗ nó ngồi, nắm lấy tay nó, đôi mắt long lanh ngấn lệ.
– “Asagi chan, con yêu của ta, xuyên không nhớ kiếm siêu cấp soái ca mang về làm con rể cho ta nhá”
Mama xinh đẹp chớp chớp đôi mắt nhìn nó, trong lòng ko ngừng nghĩ ” chẹp năm xưa mình vừa xuyên không đã làm ko biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt phải động tình, haizzz nhớ lại thời huy hoàng ấy mà phát thèm”
– “Vợ yêu nhé, đừng tưởng anh ko biết em nghĩ gì, dẹp ngay cái mơ mộng viễn vông đấy đi, có chồng là siêu cấp soái ca, thái tử điện hạ anh minh tuấn vũ của Long Thịnh hoàng triều mà em còn chưa thỏa mãn hay sao?” Nam Phong Tử Đằng nhướng mày nói
Nghe vậy, Asagi đưa tay lên vuốt một lọn tóc, bĩu môi nói
– “ Cũng chỉ là ông lão 37 tuổi “
– “Này! Con với chả cái dám ăn nói như thế với cha nó, em xem em dạy con em kìa” Nam Phong Tử Đằng tức giận nói.
– Sao anh có ý kiến gì với con của em à? Giờ chồng yêu muốn gì nào, tối nay ngủ dưới đất nhé.”
Một câu nói đơn giản và ngắn gọn nhưng đủ để dọa papa nó, mỗi lần cãi nhau mama nó lại dùng cái câu tối nay ngủ dưới đất là papa của nó liền ngoan ngoãn ngồi im re ko dám động đậy
Mama dùng đôi mắt chưa toàn mũi tên nhìn papa nó rồi quăng cho một câu :
– Chồng yêu quả là thức thời. E hèm! con yêu, năm nay con 17 tuổi rồi, cũng đã đến lúc ta cho con xem một thứ
Papa của nó ko biết bằng cách nào lấy ra một cái hộp gỗ được chạm khắc những hoa văn rất tinh xảo và sống động, phía trên mặt gỗ là loài hoa tử đinh hương được điêu khắc rất tinh tế, đây là loài hoa tượng trưng cho hoàng tộc, chỉ có những người mang dòng máu đế vương mới được phép sở hữu, hai bên mặt hộp gỗ tạc hai con bạch điêu đang bay lượn, đầu của chúng hướng về phía ổ khóa hình con rồng đang ngậm long châu. Bên trong chiếc hộp là 1 kim bài miễn tử của Long Thịnh hoàng triều, còn có miếng ngọc bội màu xanh phỉ thúy khắc 2 chữ Tử Đằng đại diện cho thân phận thái tử và một miếng bạch phù khắc hai chữ Thiên Di, người nắm trong tay bạch phù này sẽ là chủ nhân của Thiên Di Cung, tổ chức sát thủ bí ẩn nhất, được lưu truyền trong nhân gian.
Chia sẻ:
Chia sẻ
Post a Comment