[Truyện hot]: Đích Nữ Vương Phi - Truyện online



TÓM TẮT TRUYỆN: Dich nu vuong phi


Đích Nữ Vương Phi là truyện ngôn tình đầy hứa hẹn của tác giả Nam Quang. Truyện mở ra một thế giới muôn màu cổ đại đặc sắc. Đêm động phòng hoa chúc, một nam một nữ ngồi trên giường.

Nữ tử hỏi nhỏ: "Làm sao bây giờ?"

Nam tử thản nhiên đáp: "Ta ngủ trên giường, nàng ngủ dưới đất!"

Nữ tử tức giận: "Ta là nữ nhân!"

Nam tử không chút do dự trả lời: "Ta là tướng công của nàng, nữ tử nên lấy phu quân làm trời!"

Nữ tử phẫn nộ: "Ta là mẫu thân của con chàng, chàng phải nhường ta!"

Nam tử nhíu mày, thích thú nói: "Nói đúng lắm, đã đến giờ vi phu làm tròn nghĩa vụ phu quân rồi."

Cuối cùng nam tử nào đó cũng đạt được sự thỏa mãn, còn nữ tử kia thì bủn rủn hết hơi sức, trong lòng tức giận mắng: Tư Nam Tuyệt, chàng đúng là cầm thú!

Là một tựa truyện hứa hẹn kịch tính, quyết liệt, các bạn đừng bỏ qua nhé.
TAG: Đọc truyện Đích Nữ Vương Phi Online Full TExt, Tải truyện Đích Nữ Vương Phi Full PRC và Ebook , doc truyen Đích Nữ Vương Phi full online , đọc truyệnĐích Nữ Vương Phi x chương mới nhất , đọc truyện Đích Nữ Vương Phi trực tuyến trên di động lẫn PC đơn giản và tiện lợi, đọc Truyện ngôn tình hay nhất , đọc truyện ngôn tình mới , Doc truyen ngon tinh online , truyen ngon tinh moi , Ngôn tình sắc, Ngôn tình ngược, ngôn tình trungquốc

Chương 1: Sống lại thành vương phi
Tại vùng biên giới Tây Bắc của vương triều Đại Hạ, lúc này đây cảnh tượng chém giết đang diễn ra hết sức khốc liệt, máu chảy thành sông.

"Xông lên . . . . . . Giết, giết ~" Nương theo đó là một trận chém giết ập đến, trên chiến trường cuộc chiến đã bước vào giai đoạn gây cấn.

Tiết Phỉ mặc một bộ khôi giáp màu xám bạc, cưỡi chiến mã màu trắng, như thuồng luồng (*) xuyên qua đội ngũ quân địch, thanh gươm thuận theo nàng quét qua, máu tươi bắn ra tung tóe, một hàng nối tiếp một hàng binh sĩ ngã xuống.

(*) Thuồng luồng là loài cá dữ giống con rắn lớn, hay hại người.

Máu tươi bắn lên mặt nàng, từ đỉnh đầu chảy dọc xuống trán, Tiết Phỉ hung hăng lau vết máu đen trên mặt, giơ cao thanh kiếm trên tay hô to: "Các chiến sĩ xông lên nào! Đánh xong trận này chúng ta có thể về nhà đoàn tụ với người thân rồi!"

Đáp lại nàng là các binh lính Đại Hạ càng thêm liều mạng hơn, trông thấy cảnh tượng như thế, tốc độ kiếm trong tay Tiết Phỉ cũng ngày một nhanh hơn, nghênh chiến kẻ địch ở bốn phương tám hướng, nàng âm thầm hạ quyết tâm: nhất định phải đánh thắng trận này, mang theo các huynh đệ hoàn hảo trở về nhà.

Bất chợt một luồng ánh sáng trắng thoáng qua, Tiết Phỉ kinh hãi, nghiêng người một cái, nhanh chóng tránh thoát được một kiếp.

"Tiết hoàng hậu, tên cẩu Hoàng đế đó có đáng giá để ngươi phải liều mạng như vậy không?"

Vừa dứt lời, tấn công Tiết Phỉ càng dồn dập hơn.

"Trong vương triều Đại Hạ này, người là một trong ba người đáng để Lưu mỗ ta kính nể, nếu không phải vì lập trường khác nhau, ta thật sự không muốn làm kẻ địch của ngươi!"

"Ít nói nhảm! Để mạng lại!"

"Ha ha ~ ngươi ở chỗ này bán mạng cho hắn, hiện tại hắn đang ở trong hoàng cung ôm ấp mỹ nhân đấy!" Lưu Mông Phi không để ý Tiết Phỉ có nghe thấy hay không, hắn vẫn tiếp tục nói: "Ngươi nói xem nếu muốn dẹp loạn vì sao lại phái Hoàng hậu lĩnh quân xuất trận, chẳng lẽ vương triều Đại Hạ không còn người nào ư? Dẹp loạn là lấy cớ, hắn chỉ muốn nhổ bỏ ngươi mà thôi!"

"Câm mồm! Muốn chết!" Tiết Phỉ giận dữ, có thể chửi mắng nàng sao cũng được, nhưng không thể bôi nhọ phu quân Hạ Hầu Huyền của nàng, nàng liều lĩnh tấn công về phía Lưu Mông Phi, hung hăng đâm một kiếm vào bả vai hắn.

Lập tức máu tươi nhiễm đỏ cả vạt áo Lưu Mông Phi, nhưng hắn giống như không cảm thấy đau, lại nói tiếp: "Ngươi biết Mộ Dung Thanh Y chứ? Nàng ta chính là mỹ nhân hôm nay cẩu Hoàng đế cưới về đó."

Nghe thấy cái tên này, Tiết Phỉ chợt chấn động, nháy mắt cảm giác kỳ quái lần lượt ùa về trong đầu. Nàng nhớ trước đây có lần Hạ Hầu Huyền thử dò xét nói các đại thần muốn hắn nạp Mộ Dung Thanh Y làm phi, khi đó nàng thẳng thừng bát bỏ, sau này càng thêm nhiều lần phản đối, Hạ Hầu Huyền cũng không còn nhắc đến nữa, một cảm giác lo lắng từ từ lan rộng đến tứ chi.

Nhận ra sự công kích của Tiết Phỉ đã có phần chậm lại, Lưu Mông Phi nhếch miệng, quả nhiên tướng quân có lợi hại hơn nữa chung quy cũng là nữ nhân, kế hoạch lập tức sẽ thành công thôi.

Sắc trời ngày một tối tăm mờ mịt, thời tiết nóng ran, mùi máu tanh trôi lơ lửng trong không khí.

"Đại tỷ, muội tới đây!" Một giọng nói trong trẻo quen thuộc truyền đến.

Tiết Phỉ vừa ứng phó sự công kích của Lưu Mông Phi, vừa không vui nhíu mày nhìn bóng dáng đang chạy về phía mình.

Tiết Nhã và Tiết Phỉ đều là tiểu thư phủ tướng quân, múa đao lộng thương không làm khó được họ, thân thủ linh hoạt rất nhanh đã giải quyết xong những quân giặc cản đường nàng, chạy tới trước mặt Tiết Phỉ.

"Đại tỷ, Hạ Hầu Huyền không xứng để tỷ liều mạng như vậy, hắn ta rất đáng hận, thế nhưng hôm nay lại cưới Mộ Dung Thanh Y làm phi!" Tiết Nhã cũng không quan tâm hiện tại đang ở trên chiến trường, trực tiếp nói to sự thật ra bên ngoài.

Niềm tin vốn luôn giữ vững bấy lâu nay thoáng cái sụp đổ, lòng Tiết Phỉ loạn cả lên, nàng dừng tấn công, chạy tới kéo lấy ống tay áo Tiết Nhã cắn răng chất vấn: "Muội nói thật?"

"Hạ Hầu Huyền và Mộ Dung Thanh Y đã sớm thông đồng ở sau lưng tỷ, chuyện dẹp loạn lần này cũng là Hạ Hầu Huyền cố ý muốn tỷ đi tìm đường chết!"

Nếu Lưu Mông Phi nói những lời đó, mình có thể cho rằng là giả, nhưng muội muội của mình đã nói như thế, nàng còn có thể lừa gạt mình nữa sao? Đúng rồi! Đã là dẹp loạn vì sao phải phái Hoàng hậu lãnh binh chứ?

Bất chợt nàng cảm thấy đau đến tận tâm can, nước mắt che kín cả hai mắt, thân thể khỏe mạnh giống như mất đi sức sống mềm nhũn xuống.

Đau nhức kịch liệt từ tim truyền đến, Tiết Phỉ sững sờ cúi đầu nhìn ánh sáng thanh đao cắm vào ngực mình, máu đỏ chảy ra ồ ạt, trời đất giống như đang xoay tròn, giữa lúc hoảng hốt nàng thấy được nụ cười khó hiểu nơi khóe miệng của Tiết Nhã.

Đầu óc mơ màng, mí mắt nặng trĩu như bị treo thêm tảng đá nghìn cân, làm sao cũng không mở ra được, lồng ngực thì đau đến thấu xương, Tiết Phỉ khó chịu giật giật ngón tay.

"Đầu ngón tay tiểu thư động đậy kìa, tiểu thư tỉnh rồi!" Một giọng nói vui mừng nhưng xa lạ truyền tới bên tai, lãnh lót như tiếng kèn, xuyên qua bóng tối, chấn động thần kinh Tiết Phỉ.

Tiết Phỉ từ từ mở mắt ra, đập vào mắt là một nữ tử xa lạ tầm mười lăm mười sáu tuổi.

"Ngươi là ai?" Tiết Phỉ lặp tức bừng tỉnh, nhảy lên khỏi giường, dữ tợn nắm chặt cổ đối phương, nàng nhớ rõ ràng mình đang ở trên chiến trường, hơn nữa còn bị một kiếm xuyên tim, chẳng lẽ mình chưa chết, mà bị bắt làm tù binh rồi?

Nháy mắt hô hấp trở nên khó khăn, tiểu nha hoàn nghẹn đỏ mặt, vùng vẫy thoát ra khỏi ngón tay của Tiết Phỉ.

"Nói! Ngươi là ai! Nơi này là nơi nào?" Tiết Phỉ hung hăng xiết chặt tay, mắt lóe lên sự tàn bạo.

Ánh mắt khó hiểu nhìn tiểu thư nhà mình, hung ác giống như không biết mình là ai, tiểu nha hoàn vốn đang vui mừng lặp tức bị sự lo lắng xen lẫn sợ hãi bao phủ lên, nàng dè dặt hỏi "Tiểu thư, người...người không biết em sao? Em là nha hoàn Ngũ Trà của người đây!"


Post a Comment

COMMENT :
 
Lên Đầu Trang Copyright © 2015 by Tukid| Theme by tukid- Chỉnh Sửa Bởi Tukid
Lên Trên