[Truyện mới]: Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành -Truyện hay






Truyện Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành là một truyện mới được gửi đến bạn đọc trên trang đọc truyện online, truyện tình yêu đồng hành với cuộc hành trình dài dài khiến mọi người không thể không bị cuốn vào. Truyện ngôn tình này đã được tác giả Thủy Thiên Triệt xây dựng một cách giản dị, sống động nhưng thực sự rất thú vị.

Truyện xoay quanh cô gái với cái tên rất dễ thương, Thủy Lung - trên người mang theo tài nghệ đầy mình, dũng mãnh phúc hắc, là hải tặc thần thoại của thế kỉ 21 - biệt danh "Long Vương". Một lần ngoài ý muốn nàng xuyên qua thành Bạch Thủy Lung, trở thành trưởng nữ của Bạch gia ở vương triều Đại Lý, làm người hung ác, gàn dở lấy giết chóc tàn sát làm niềm vui bị người đời chỉ trích.

Nàng vì muốn giành được tình yêu của Vũ Vương, một mình dấn thân vào nguy hiểm, nào biết lại bị người yêu và người thân liên hợp lại hãm hại, võ công bị phế mất, người mình yêu lại bị muội muội cướp đi. Bản thân lại bị gả cho ‘Lão’ vương gia si ngốc, hơn nữa còn bị hạ độc mất mạng. Khi nàng biến thành "nàng"... Võ công không có? Không sao! Sau lưng có sư phụ thần bí chỉ dạy. Người yêu bị đoạt? Không sao hết! Nam nhân cặn bã tặng ta cũng không cần. Còn về chuyện gả cho ‘Lão’ vương gia si ngốc? Người nào đó chỉ than thở: Người đời đều có mắt như mù sao?! Cái quái gì gọi là luyện võ thành si? Tâm trí không được bình thường? Mắt mờ, diện mạo khó ưa...

Nàng nhận biết vì này tướng mạo như tiên lại giống yêu tinh, võ công bí hiểm cao thâm khó lường, thế lực ngầm như cái rá vo gạo, chuyện lớn chuyện nhỏ đều có thể bày mưu nghĩ kế, chỉ duy nhất về phương diện tình cảm là vô cùng thuần khiết khiến người ta xấu hổ... Vị vương gia này... chẳng lẽ là giả? Thời thế loạn lạc, khi bí mật trên người nàng từng lớp bị cởi bỏ, hé lộ ra dung nhan tuyệt sắc khuynh quốc, bức họa vật tổ phía sau lưng che giấu một bí mật kinh người. Thân thế đời này của nàng thật không đơn giản, rước lấy sự kinh sợ và ao ước của toàn thể nữ tử trong thiên hạ, nam tử thì tranh nhau cướp đoạt. Sài lang hổ báo đều rục rịch đều muốn đem nàng nhét vào trong lòng ôm ấp, mặc sức "yêu thương". Duy nhất chỉ có một người, đối xử với nàng không hề thay đổi. Vì nàng khuynh tẫn thiên hạ, phụ tẫn thương sinh, cũng không hối tiếc.

Truyện rồi đi đến đâu, nàng và hắn vẫn còn đó, vẫn đau đáu nỗi nhớ niềm thương hay cùng dắt nhau vượt qua mọi khó khăn, mời bạn đón đọc truyện để cùng đồng hành với chuyện tình này và theo dõi những truyện khác cùng thể loại như: Ấm Áp Như Xưa, Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc,...
TAG : Đọc truyện Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành Online Full TExt, Tải truyện Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành Full PRC , doc truyen Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành online , đọc truyện Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành trực tuyến trên di động lẫn PC đơn giản và tiện lợi , đọc truyện Truyện Xuyên Không hay , đọc truyện Truyện Xuyên Không mới , Doc truyen Truyện Xuyên Không online , truyen xuyen khong moi
Chương 1: Bạch gia hữu nữ (Nhà họ Bạch có con gái.)
Đại Lý quốc, Vĩnh Hòa năm hai trăm mười ba.

Kỳ Dương thành là hoàng thành của Đại Lý quốc, xưa nay quốc thái dân an, phồn hoa giàu có, một ngôi lầu các cổ xưa đặc biệt tao nhã, người đến người đi trong tiếng mời rao của các chủ quầy sạp nhỏ hai bên đường.

Lúc này, một trận tiếng vó ngựa dồn dập từ xa xa truyền đến càng ngày càng gần. Trong hoàn cảnh hỗn loạn đó, một giọng nói bén nhọn, tàn nhẫn quát lớn: “Tránh ra! Tất cả chướng ngại cản đường đừng trách bổn tiểu thư không khách khí!”

Dân chúng ở ngã tư đường nghe thấy âm thanh quen thuộc của cô gái này, còn chưa thấy bóng dáng người ngựa đã nhanh chóng tránh ra. Trên gương mặt họ chứa đựng sự chán ghét, căm giận còn có sợ sệt.

Chỉ thấy trong nháy mắt trên đường phố xuất hiện một cô gái mặc hồng sam cưỡi tuấn mã đỏ au chạy nhanh đi qua.

Cô gái này một đầu tóc đen tán loạn, dung nhan bình thường, khiến người ta cảm thấy có chút không được sinh động, chỉ có đôi mắt đen bóng bức người chớp động âm ngoan tàn khốc, khiến cho người ta nhìn thấy mà phát hoảng. Trên người nàng mặc một bộ y phục hồng sam, vạt áo bị rách cùng vết máu thoạt nhìn dơ bẩn khiếp người, làm cho dân chúng trên ngã tư đường không khỏi thầm đoán: Vị đại tiểu thư này chẳng lẽ lại vừa giết người?

Nghĩ đến đây, bọn họ vừa kinh vừa sợ, trong lòng liên tục chửi mắng cô gái cưỡi ngựa chạy cực nhanh vừa chạy ngang qua, hận không thể khiến cho nàng ta chết sớm siêu sinh sớm.

Đợi cho đến khi cô gái hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt nhóm dân chúng mới dám thở hắt ra một hơi. Một người to lớn mạnh khỏe hướng cô gái mới vừa cưỡi ngựa chạy qua phun một ngụm nước bọt, lạnh giọng nguyền rủa: “Kẻ ác như vậy, sao ông trời không sớm kết thúc tính mệnh của nàng ta một chút đi, để tránh cho nàng ta tiếp tục gây hại cho bá tánh trăm họ.”

Bên cạnh có người khuyên nhủ: “Nhỏ giọng một chút, dù sao nàng ta cũng là đại tiểu thư của Bạch gia, nếu như để người khác nghe thấy truyền vào tai của nàng ấy. Lưu ca, huynh chết chắc!”

Lưu ca nghe xong, trên mặt chợt lóe qua một tia kinh sợ, vẻ mặt xám ngắt không dám nói tiếp.

Phía nam Kỳ Dương thành, phủ đại tướng quân.

Bạch Thủy Lung cưỡi ngựa vừa đến trước cửa lớn sơn đỏ, vừa mới xoay người xuống ngựa một liền phun ra một ngụm máu, làm cho thủ vệ gác cửa sợ hú hồn nhưng cũng không ai có gan đi ra đỡ vị tiểu thư này.

Bạch Thủy Lung lau máu ở khóe miệng, nàng đối với thủ vệ gác cửa A nói: “Đi mời Vũ Vương ra đây cho ta, nói với hắn là ta đã làm xong chuyện mà hắn giao phó. Nếu không mời được hắn đi ra, ngươi cũng đừng quay trở lại.”

Thủ vệ nghe vậy cả kinh, muốn cầu xin tha thứ lại thấy Bạch Thủy Lung lắc lư thân thể, sau đó ngã xuống đất hôn mê.

Buổi chiều.

Đại tướng quân phủ. Tây Sương Các.

Thái y bắt mạch cho Bạch Thủy Lung vừa mới tỉnh lại xong, sau đó đứng dậy bình thản nói: “Đại tiểu thư bị Giao Long thú trưởng thành cắn, trúng phải Hắc Thủy Độc của Giao Long thú, trên thân thể cũng không có gì đáng ngại, chỉ cần đại tiểu thư uống thuốc đúng hạn là có thể khỏe lại. Chẳng qua là nội lực của đại tiểu thư bị Hắc Thủy Độc ăn mòn hoàn toàn mất sạch rồi. Muốn luyện lại một lần nữa chỉ sợ…ách!”

Thái y còn chưa nói hết, cổ đã bị một bàn tay tinh tế nõn nà bóp lấy, trước mặt ông là sắc mặt dữ tợn, tức giận của Bạch Thủy Lung: “Lão già kia, ông nói cái gì? Ông nói ta mất hết nội lực? Ý của ông là ta sẽ biến thành một phế nhân hay sao?”

Sắc mặt lão thái y từ xanh chuyển thành tím, đôi mắt kinh sợ trừng lớn nhìn Bạch Thủy Lung.

“Đại tiểu thư, đại tổng quản Cao Phúc của Vũ Vương phủ đã tới phủ của chúng ta, hắn đang ở tiền thính, nói là Vũ Vương có chuyện muốn truyền đạt tới tiểu thư.”

Nha đầu bên cạnh Bạch Thủy Lung – Ngọc Hương từ bên ngoài chạy vào, vừa thấy tình cảnh trong phòng liền bị hù sắc mặt tái xanh, hoảng sợ.

Nàng xuất hiện đột ngột cộng với lời nói của mình vô tình cứu lão thái y một cái mạng.

Bạch Thủy Lung buông lỏng tay đang bóp ở cổ của lão thái y, từ trên giường bước xuống mang giày vào, cấp tốc mặc thêm áo khoác, tìm kiếm chung quanh không thấy đồ vật mình muốn tìm, quay đầu quát Ngọc Hương: “Khi ta trở về trên người mang theo túi đồ đâu?”

Ngọc Hương vội vàng từ một bên ngăn tủ lấy ra một túi đồ do chính mình thu dọn giao cho Bạch Thủy Lung.

Bạch Thủy Lung cầm lên liền chạy ra ngoài tiền thính.

Bên trong sương phòng, Ngọc Hương cẩn thận nâng dậy lão thái y vừa mới tránh được một kiếp nạn, nhẹ giọng nói: “Liễu bá, ngài có sao không?”

Lão thái y phất tay lắc đầu, thuận theo sức lực dìu đỡ của nàng đứng lên, tự giễu nói: “Lần này nếu không phải nhờ có nha đầu như ngươi, tánh mạng của lão phu coi như phải táng ở trong này rồi.”

Ngọc Hương mặt lạnh hừ nói: “Người ác độc giống như nàng ấy nhất định sẽ bị báo ứng, Liễu bá, ông chờ xem đi! Ở ngoài đó ta nghe nói, lần này Cao Phúc đại tổng quản tới không phải báo tin vui.”

Đại sảnh phủ đại tướng quân.

Bạch Thủy Lung quần áo xốc xếch chạy đến liền nhìn thấy bên trong đại sảnh không chỉ có Cao Phúc đại tổng quản, Bạch đại tướng quân – Bạch Khiếu, đại phu nhân Vệ thị, chi chính (1) đại muội muội Bạch Tuyết Vi đều có mặt.

Bạch Khiếu vừa nhìn thấy trang phục của nàng, sắc mặt liền âm trầm xuống.

Đại phu nhân Vệ thị âm thanh lạnh lùng nói: “Quần áo không chỉnh tề, đầu tóc không buộc, vui vẻ chạy loạn còn ra thể thống gì nữa?”

Bạch Thủy Lung bị bà giáo huấn thần sắc thoáng ảm đạm, bước chân đi vào cửa chậm lại, chào hỏi: “Thủy Lung thỉnh an cha, mẹ.”

“Ừ!” Bạch Khiếu thản nhiên lên tiếng.


Post a Comment

COMMENT :
 
Lên Đầu Trang Copyright © 2015 by Tukid| Theme by tukid- Chỉnh Sửa Bởi Tukid
Lên Trên