[Truyện teen]: Khanh Bản Hắc Manh: Yêu Phi Đột Kích- Truyện online




Truyện xuyên không của Thuỷ Thiên Triệt xoay quanh về lời đồn, hắn là thiên sát cô tinh, cho nên được định trước cả đời này đều sống cô độc, mạng sống không dài…Vì nàng, hắn muốn phá bỏ hết thảy, nói cho người đời đều biết mọi thứ chỉ là giả, vì nàng tạo nên một mảnh trời riêng!

Nàng sống ở thời hiện đại nhưng lại vô tình bị xuyên không đến với đất nước xa lạ vừa mới tình dậy đã bị cha ép gả cho một người hoàn toàn xa lạ, Nàng tính sống ẩn vật cho qua ngày đoạn tháng nhưng lại vô tình nảy sinh tình cảm với hắn.

Hắn vì nàng thay đổi tất cả sủng nàng tới tận trời cùng theo chân chúng tôi lưu lạc đến thế giới của hai người họ qua truyện Khanh Bản Hắc Manh: Yêu Phi Đột Kích. 
TAG : Đọc truyện Khanh Bản Hắc Manh: Yêu Phi Đột Kích Online Full TExt, Tải truyện Khanh Bản Hắc Manh: Yêu Phi Đột Kích Full PRC , doc truyen Khanh Bản Hắc Manh: Yêu Phi Đột Kích online , đọc truyện Khanh Bản Hắc Manh: Yêu Phi Đột Kích chương mới nhất , đọc truyện Khanh Bản Hắc Manh: Yêu Phi Đột Kích  trực tuyến trên di động lẫn PC đơn giản và tiện lợi , đọc truyện Truyện Xuyên Không hay , đọc truyện Truyện Xuyên Không mới , Doc truyen Truyện Xuyên Không online , truyen xuyen khong moi

Chương 1: Mở đầu lúc nào cũng là xuyên qua
Mưa nhỏ rơi vào hồ sen, khua gợn sóng trên mặt hồ xanh biếc, khói trên mặt nước mênh mông giống như bức tranh thủy tạ nước non, trong đám sương mù lượn lờ chỉ nghe thấy tiếng tí tách rất dễ nghe.

Linh Cưu đứng ở trên cầu bắt ngang qua hồ ao sen, nhìn cô gái đứng trước mặt nàng.

Cô gái không tới mười tuổi, môi hồng răng trắng, mày liễu mắt sáng, mái tóc được búi thành Song Cầu Tấn, quần áo màu vàng nhạt.

“Sao chổi, ta đã sớm cảnh cáo ngươi rồi, không được bám lấy Mị ca ca của ta. Hừ hừ, đây chính là kết cục của ngươi nếu không nghe lời.” Một ngón tay trắng noãn vươn ra, mạnh mẽ chỉ vào lỗ mũi của nàng, còn thiếu ba tấc nữa là đụng đến chóp mũi của nàng rồi.

Linh Cưu không chớp mắt một cái nhìn lom lom con ranh kia, nét mặt không chút thay đổi thầm đọc chú ngữ, tay bấm thủ quyết.

Ơ, vì sao ảo cảnh mô phỏng ở chung quanh không có thay đổi?

“Ê! Sao chổi! Lỗ tai của ngươi bị điếc à? Bản tiểu thư đang nói chuyện với ngươi đó! Ta nói cho ngươi biết, ngươi trốn không thoát đâu, cha đã đồng ý đem ngươi gả cho con ma ốm nhà họ Tống làm con dâu nuôi từ bé rồi!”

Thật ầm ĩ.

Linh Cưu thở dài ở trong lòng, bươc nhanh về phía trước.

Nàng nhớ lại, nàng vừa mới thức khuya đọc xong cuốn tiểu thuyết lừa bịp má ơi, vì thế trong lòng nàng căm hận, quăng lại một câu bình luận: “Tác giả thì là cha ghẻ, nhân vật thì ngu ngốc không ai bằng”. Chúc ngài tác giả tôn quý, sau này, ngày nào cũng ăn mì tôm không có sợi mì, có sợi mì không có bột nêm, có bột nêm không có mì sợi, vĩnh biệt. Sau khi bình luận xong, lại thấy đầu óc choáng váng hoa mắt, đầu bị đập rồi…

Linh Cưu sờ sờ cái trán, cảm giác đầu tiên chính là vô cùng đau đớn.

Lần nữa mở mắt, chính là nhìn thấy cô gái ăn mặc quần áo cổ trang này, và hoàn cảnh thanh tịnh và đẹp đẽ xung quanh được mô phỏng theo thời cổ đại.

Xã hội hiện đại làm sao có người ăn mặc như cô gái này chứ, gặp quỷ à.

Linh Cưu trước sau như một lựa chọn không thèm để ý tới cô gái đó, quỷ quái như vậy không biết nàng cùng người bình thường có gì khác nhau.

Nhưng kết quả lại trái với ý muốn ban đầu.

“Sao chổi, ngươi dám coi thường ta!” Cô gái mặc quần áo vàng nhạt trừng mắt nhìn nàng, đưa tay nắm lấy tóc Linh Cưu, mạnh mẽ kéo về phía sau.

“A.” Linh Cưu đau đến mức nhe răng, kinh ngạc nhìn cô gái này.

Vì sao nàng có thể đụng chạm vào người mình.

Rất nhanh, Linh Cưu liền xem nhẹ vấn đề này, vì tóc bị kéo đau quá.

“Buông tay.” Vừa mở miệng, Linh Cưu liền bị dọa nhảy dựng.

Cái âm thanh trẻ con non nớt, mềm nhũn này là chuyện gì?

“Không buông, không buông! Sao chổi! Người quái dị, ai kêu ngươi không nhìn ta, ta muốn cho ngươi xem sự lợi hại của ta.” Cô gái kia càng kéo mạnh tay hơn.

Linh Cưu thật sự bị chọc giận, liền vát cô gái kia lên vai ném xuống đất.

“Tiểu Thước, làm sao vậy? Mau đứng lên cho cha nhìn xem!” Thình lình một thanh âm lo lắng của nam nhân vang lên.

Linh Cưu ngẩng đầu lên nhìn, nàng nhìn thấy cách đó không xa có một nhóm người đi tới.

Nhìn nam nhân trung niên ôm lấy cô gái mặc quần áo vàng kia, trong đầu Linh Cưu không biết vì sao lại hiện lên tin tức về nam nhân gọi là “Cha” tên “Khanh Hàn Lâm”, ngay sau đó có một ánh mắt rơi vào trên người của nàng, nàng quay đầu nhìn lại, lọt vào tầm mắt nàng chính là một thiếu niên tuấn tú mười ba, mười bốn tuổi. Da trắng môi đỏ mọng, quần áo gấm vóc, giống như chi lan ngọc thụ.

“Giang Vô Mị”, “Mị ca ca” tin tức này điên cuồng tràn vào đầu nàng, đầu óc đau đớn khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Linh Cưu cũng trắng bệch.

“Cha! Cha! Linh Cưu đánh con!” Cô gái áo vàng ôm cổ nam nhân trung niên kia, đầu chôn ở trong ngực hắn, uất ức khóc: “Con khuyên Cưu Nhi đừng đau khổ, cha là vì muốn tốt cho Cưu Nhi, cho nên mới tìm một nhà có gia thế sạch sẽ gả nàng đi, nhưng Cưu Nhi không nghe, còn đánh con, huh u…”

Khanh Hàn Lâm yêu thương vỗ vỗ lưng con gái yêu, dỗ dành một hồi, mới ngẩng đầu nhìn liếc Linh Cưu một cái, ánh mắt chán ghét kia làm đáy lòng Linh Cưu chua xót, đau nhức vô cùng.

Trong kí ức, cha mẹ cũng từng dùng ánh mắt này nhìn nàng.

“Giang hiền chất, khiến cho ngươi chê cười.” Khanh Hàn Lâm nhìn về thiếu niên đang đứng ở bên cạnh, sắc mặt khôi phục lại độ ấm như bình thường.

“Không sao.” Giang Vô Mị đứng trên cầu nhìn về phía người con gái mặt không chút biểu cảm, cảm thấy kinh ngạc. Vì trong mắt nàng không còn có sự si mê nóng bỏng như ngày xưa. Một chút kinh ngạc này, vẫn không đủ để cho lòng dạ cao ngạo của hắn bị khuấy động, không có chút ý nghĩ bênh vực nàng: “Khanh bá bá, ta thấy thời gian đã trễ rồi, người còn phải xử lí việc nhà, tiểu chất xin cáo từ trước.”

“Mị ca ca, đừng đi, lần trước ca đã nói ca sẽ kể chuyện xưa cho Tiểu Thước nghe!” Khanh Linh Thước từ trong lòng Khanh Hàn Lâm thò đầu ra.

“Lần sau ta đến sẽ kể chuyện cho Linh Thước nghe.” Thái độ của Giang Vô Mị không gần không xa, thi lễ chào Khanh Hàn Lâm một cái, liền xoay người rời đi.

Lần này hắn đi, không chút lưu luyến. Mãi cho đến rất nhiều năm sau, hắn mới hối hận đến mức lòng đau như cắt, hối hận bản thân không có che chở cô gái lẻ loi không ai yêu thương kia, rõ ràng khi đó hắn chỉ cần nói một câu là có thể giải quyết được hoàn cảnh khó khăn của nàng. Ấy vậy mà, hắn lại nhỏ nhen không có mở miệng.


Post a Comment

COMMENT :
 
Lên Đầu Trang Copyright © 2015 by Tukid| Theme by tukid- Chỉnh Sửa Bởi Tukid
Lên Trên