Truyện mới cập Nhật: Thiếp Bản Kinh Hoa - Truyện teen




Đọc truyện : Thiep Ban Kinh Hoa

 

Chương 1:
Thiên Khải năm thứ bốn trăm ba mươi hai , Đông Ly năm một trăm mười sáu.

Trống canh ba vừa điểm, màn trời đột nhiên lóe lên một tia sáng, khiến cho sắc trời sau một đêm mưa bụi như lộ ra một bức màn sa.

Không lâu sau lớp lớp sương mù trút bỏ, sắc trời trong trở lại. Vừa nhìn liền rõ ngày hôm nay là một vạn dặm trời quang, khí trời thực tốt.

Đông Ly quốc, phủ Thừa tướng, trong một tòa tiểu viên rách nát ở phía tây bắc, truyền đến tiếng nói chuyện của hai người. Nghe thanh âm hẳn là một chủ một tớ.

"Tiểu thư, nếu phu nhân lúc này còn sống, nhìn thấy ngài hôm nay rốt cục hết chịu khổ, nhất định sẽ rất vui mừng." Xuyên qua ô cửa cổ xưa rách nát, là một tiểu nha hoàn khoản chừng mười hai mười ba tuổi khuôn mặt xanh xao, đứng ở phía sau một nữ tử mặc một thân giá y phượng quan hà phi, sắc mặt phiếm hoàng, nhẹ giọng nói.

"Ừ, nương trên trời có linh thiêng cũng sẽ được an ủi phần nào!" Thanh âm thiếu nữ dịu dàng mềm mại, cực kỳ êm tai. Nàng chính là tam tiểu thư phủ Thừa tướng Phượng Hồng Loan. Cũng là Đông Ly quốc đệ nhất mỹ nhân.

Chỉ thấy nàng một thân y phục phượng quan hà phi, ngồi ngay ngắn một bên, trước mặt là cổ kính đã có chút cũ kỹ đỏ nát, điều này cũng không tổn hại chút nào đến vẻ đẹp nhu mỹ của nàng. Tóc vấn kiểu phi phượng kế là do thiếp thân nha hoàn duy nhất của nàng Xảo nhi vấn cho, đầu mang mũ phượng, chu ngọc đỏ rực rũ xuống mi gian tạo một mảnh hoa quang dị thải. Trên người nàng mặc tiên hồng ti đái, giá y đỏ thẫm, tựa như châu ngọc, lưu quang dật thải.

Lúc này một thân gả y phượng quan hà phi, khiến cho cả người nàng so với bình thường mà nói lại thêm ba phần xinh đẹp, bảy phần kiều mị. Sắc mặt vốn có chút phiếm hoàng cũng bị lớp son phấn tỉ mỉ che lấp đi, chỉ cần nhìn một bên sườn mặt thôi, cũng đủ thấy được dung nhan kia khuynh quốc khuynh thành, xinh đẹp động lòng người cỡ nào.

"Tiểu thư, người thật đẹp! Đêm hôm nay động phòng hoa chúc, Ly Vương gia nhất định sẽ bị người khiến cho say mê chết thôi." Xảo nhi nhìn chủ tử của mình trong gương, tự đáy lòng khen ngợi nàng.

Phượng Hồng Loan kiều nhan ửng đỏ, đáy mắt lưu chuyển ba quang nhộn nhạo gợi một mảnh tình ý, nghe được lời nói của Xảo nhi, liền ngượng ngùng trách mắng: "Tiểu nha đầu lắm lời! Về sau đã đến Ly vương phủ vạn vạn không thể trước mặt người khác nói như vây, sẽ bị người khác nói lỗ mảng, sẽ làm cho Ly vương chán ghét."

"Là, tiểu thư, nô tỳ cũng chỉ dám ở trước mặt ngài nói nhiều một chút. Tiểu thư người đẹp như vậy, Ly vương nhất định sẽ bảo vệ, yêu thương tiểu thư như trân bảo." Xảo nhi lập tức nói.

Phượng Hồng Loan cười yếu ớt không nói gì.

Xảo nhi lại nói: "Tiểu thư, nô tỳ nghe nói Ly vương tuấn mỹ phong nghi, chính là nhất biểu nhân tài, hơn nữa văn đào vũ công đều tài giỏi hơn người, là phiên phiên giai công tử thế gian ít có, mới hai mươi tuổi liền được phong vương rồi, chư vị công tử trong kinh cũng không thể nào so được, được ca tụng là đệ Đông Ly đệ nhất công tử, cũng là thiên hạ Tam công tử chi nhất, còn có không ít danh môn khuê tú tha thiết ước mơ vị hôn phu người đâu! Phu nhân năm ấy thực sự là vì tiểu thư tìm được một vị hôn phu tốt. Tiểu thư người cũng biết, các vị tiểu thư trong phủ đều một lòng ngưỡng mộ Ly vương mà!"

"Ừ! Ta biết." Phượng Hồng Loan nhìn chính mình trong gương mà cười nhợt nhạt, gương mặt thoáng hiện chút mê mang, lại nhớ tới ngày hôm nay phải nàng phải gả cho người, có chút vui sướng trong lòng nhè nhẹ tràn ra.

Từ nhỏ nàng đã biết, sau này lớn lên nàng phải gả cho Ly vương.

Quân Tử Ly, cái tên này từ năm nàng ba tuổi đã nhớ, nhớ đến bây giờ. Hôm nay nàng đã mười sáu tuổi, mỗi một việc liên quan tới nàng nàng đều thanh thanh sở sở. Ngày hôm nay rốt cục sẽ gả cho hắn, trong lòng có thể nào không thích?

Nhớ tới mẫu thân đã qua đời nhiều năm của mình, vành mắt nàng không khỏi ủng đỏ, nếu nương còn sống, biết nàng rốt cục cũng gả cho hắn, tâm người cở nào là cao hứng nha!

"Tiểu thư, hôm này là ngày đại hỉ, nô tỳ không nên nói đến phu nhân, khiến cho người thương tâm." Xảo nhi nhìn Phượng Hồng Loan, cũng nhịn không được vành mắt đều hồng, liều mạng đè nén nước mắt khuyên nhủ chủ tử.

"Ừ!" Phượng Hồng Loan gật đầu: "Xảo nhi, thật may là mấy năm nay vẫn có muội luôn theo ta."

"Tiểu thư, Xảo nhi sẽ luôn luôn phụng bồi tiểu thư, chỉ là Xảo nhi cô phụ phu nhân giao phó, không có thể chiếu cố tốt tiểu thư." Xảo nhi cắn môi, mắt hàm lệ nói: "Trước đó vài ngày Xảo nhi còn làm hại người bị tứ tiểu thư dùng roi đánh, đều do nô tỳ vô dụng."

"Xảo nhi, muội đừng tự trách mình, chuyện kia vốn không phải lỗi của muội, không thể trách muội được, chúng ta nhịn một chút mọi chuyện liền sẽ qua thôi." Phượng Hồng Loan khuyên nhủ. Nghĩ tới trên người nàng mới vừa bị thương bởi vết roi chỉ mong sẽ không bị vị hôn phu ghét bỏ. Thiết nghĩ người kia vốn kinh tài tuyệt diễm như vậy, chắc cũng không phải là người suy nghĩ nông cạn, ắt hẳn sẽ không ghét bỏ nàng.

"Còn có Ngũ tiểu thư Lục tiểu thư càng đáng hận hơn, ngày hôm qua bọn họ cư nhiên đem Phượng Minh cầm cùng Bích Huyết tiêu phu nhân để lại cho người đoạt đi rồi, đây chính là di vật duy nhất phu nhân lưu lại cho người a, người thế nào lại bỏ được để cho các nàng tùy tiện mang đi kia chứ!" Xảo nhi xoa mũi, giận dữ nói.

"Mẫu thân luôn ở trong lòng ta, vĩnh viễn đều ở đây. Vài thứ kia bất quá cũng chỉ là phồn hoa tạp vật lướt qua bên người, cho cũng liền cho thôi. Xảo nhi, chuyện này từ nay về sau không cho muội phép nhắc lại." Phượng Hồng Loan nhẹ giọng nói.

"Tiểu thư, đều là bởi vì Xảo nhi, nếu không phải vì Xảo nhi, tiểu thư cũng sẽ không để cho các nàng lấy đi di vật của phu nhân." nước mắt Xảo nhi rốt cục chảy xuống, nhớ tới hôm ấy nàng suýt chút nữa bị Ngũ tiểu thư cùng Lục tiểu thư đánh chết, nếu không phải là tiểu thư lấy ra cầm tiêu của phu nhân để trao đổi, các nàng cũng sẽ không bỏ qua cho nàng.

"Những đồ vật này đều là vật chết, nhưng có thể đổi lấy một mạng của Xảo nhi, mẫu thân ở trên trời có biết cũng sẽ được an ủi. Đều là chuyện đã qua rồi, chớ nên để ý nữa. Sau này đến Ly vương phủ, chúng ta lại tìm cái khác tốt hơn là được rồi."

Phượng Hồng Loan nhớ tới nương, nhớ tới Phượng Minh cầm cùng Bích Huyết tiêu theo nàng từ nhỏ đến lớn, vậy mà từ nay về sau lại là của người khác rồi, trong lòng thực không nỡ. Nhưng vẫn như cũ an ủi Xảo nhi. Xảo nhi theo nàng từ nhỏ đến giờ, nếu không phải nhờ có Xảo nhi, nàng thực cũng không biết chính mình đã chết bao nhiêu lần rồi. Mẫu thân biết được cũng sẽ không trách nàng.

"Mong là Ly vương sẽ đối tiểu thư thật tốt, tiểu thư chính là người tốt nhất, thiện lương nhất trên thế giới này." Xảo nhi nghẹn ngào nói.

Phượng Hồng Loan không nói nữa. Nghĩ đến người kia, nàng mới chỉ một lần duy nhất gặp quá hắn,Quân Tử Ly, đó cũng đã là chuyện của bốn năm trước. ngày hôm ấy, ở phía sau thanh sơn cổ tự một rừng hoa đào bay đầy trời, nam tử kia một thân y phục Nguyệt Nha khoác áo choàng đứng đón hoa đào. Thật sự là nhân bỉ hoa kiều (người so với hoa mà nói vẫn còn đẹp hơn hoa) . Khí chất tao nhã, đời này nàng khó có thể quên.

Ngày hôm nay, nàng sẽ gả cho hắn. Thời gian lúc này trôi qua thực chậm.

"Tiểu thư, người có phải đã chờ nóng nảy rồi không, bây giờ mới là canh ba, cách canh năm người của Ly vương phủ tới đón thân còn sớm lắm! Hay là người ngủ tiếp một chút, nghe nói tân nương còn phải bái tông miếu, nhập lăng từ ( từ đường hoàng gia), muốn phải lăn qua lăn lại một ngày đêm đâu! Nô tỳ sợ thân thể của người yếu đuối chịu không nổi." Xảo nhi lo lắng nói.

"Vô phương, ta đều sẽ chịu đựng được." Phượng Hồng Loan ôn nhu lắc đầu.

Xảo nhi vừa muốn nói thêm cái gì nữa, liền nghe được bên ngoài tiểu viện đến vô số tiếng bước chân, còn kèm theo châu ngọc va chạm, thanh âm oanh oanh yến yến huyên náo ầm ĩ. Trong nháy mắt, yên tĩnh tiểu viện nhất thời trở nên ồn ào náo nhiệt.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Xảo nhi liền khẩn trương nhìn về phía ngoài cửa, nghe trận thế lớn như vậy cũng biết tới nhất định là những người đó, tiểu thân thể tức khắc liền run run: "Tiểu thư. . ."

"Đừng sợ! Là di nương cùng các tỷ muội tới đây tống phúc ( thêm trang, chúc phúc chăng ???) cho ta mà thôi." Phượng Hồng Loan trong lòng chợt căng thẳng, nhưng ngay sau đó liền thoải mái nói với Xảo nhi. Thân thể còn đang ngồi liền đứng lên, đem Xảo nhi che chở ở tại phía sau.

Xảo nhi gật đầu, nghĩ nghĩ tiểu thư sẽ gả cho Ly vương rồi, hơn nữa còn là Ly vương chính phi. Hôm nay tiểu thư nhà nàng chính là mặt trời ban trưa, có cho các nàng cũng không dám làm xằng làm bậy. Xảo nhi rõ ràng rất sợ, nhưng là vẫn theo từ sau lưng Phượng Hồng Loan đi ra, che chở tiểu thư của mình ở đằng sau. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, ngày hôm nay vô luận như thế nào không thể để cho các nàng đả thương tiểu thư.

Phượng Hồng Loan nhìn Xảo nhi đứng trước mặt nàng, trong lòng ấm áp.

Chỉ khoảng nửa khắc, một đám nữ tử liền theo nhau vào phòng, mùi son phấn nồng nặc như phả vào mặt. Trước mắt đi tới một nữ nhân mặc y phục đỏ thẫm khoác áo choàng cẩm tú, trên đầu điểm đầy chu sai, xem chừng cũng hơn ba mươi tuổi, không tính là một nữ nhân đặc biệt xinh đẹp, thế nhưng lại có một cổ tinh minh khôn khéo cùng phong vận nữ nhân, hai loại khí chất này kết hợp với nhau, không những không hiện chút nào phảm cảm, trái lại thực khiến người ta không thể nhịn được mà nhìn nhiều hơn.

Nữ tử này chính là Nhị phu nhân Thừa tướng phủ, Mộc Vãn Tình. Phủ Thừa tướng từ lúc chủ mẫu phu nhân qua đời sau, quyền hành chưởng phủ vẫn do bà ta một tay nắm giữ, tuy bà ta không được thừa tướng đưa lên phù chính, nhưng là hiện nay nàng ta nghiễm nhiên là nữ nhân có thực quyền nhất trong phủ Thừa tướng.

Sau lưng nàng ta theo đến một đám nữ tử khác cũng trang điểm lộng lẫy, đều là Tam phu nhân, Tứ phu nhân, Ngũ phu nhân, Lục phu nhân, thất phu nhân, Bát phu nhân, Cửu phu nhân. . . của phủ Thừa tướng. Tổng cộng mười hai vị phu nhân.

Theo sau các nàng là mấy thiếu nữ xinh đẹp như hoa, là Thừa tướng phủ tứ tiểu thư, Ngũ tiểu thư, Lục tiểu thư, Thất tiểu thư, Bát tiểu thư. . . Tổng cộng chín vị tiểu thư.

Ở phía sau các nàng, chính là nha hoàn bà tử của các viện trong phủ, có chừng hơn mười người, phòng nhỏ không thể chứa hết được, còn lại đều chờ ở tại trong viện. Nha hoàn bà tử trong tay đều phủng đầy yên chi thủy phấn (son bột nước).

"U! Nhìn xem Tam tiểu thư của chúng ta, đều không kịp đợi, đã tự mình đã mặc y phục thực tốt rồi." Nhị phu nhân nhìn Phượng Hồng Loan đã mặc tốt y phục cười duyên một tiếng, chỉ là tiếng cười này nói thế nào cũng có chút lãnh ý cùng chói tai. Không đợi Phượng Hồng Loan trả lời, trước liền nói.

"Nào có tân nương tử nhà ai lên kiệu hoa xuất giá lại tự mình mặc gả y, chuyện này mà truyền ra ngoài người khác sẽ tưởng là phủ Thừa tướng không có người đâu!" Tam phu nhân đứng bên người Nhị phu nhân quét mắt nhìn một vòng quanh thân Phượng Hồng Loan, ánh mắt định ở trên mặt của nàng mà chòng chọc, vừa nhìn liền thấy đố kị hận. Thanh âm châm chọc bén nhọn nhịn không được liền vang lên.

"Cái này còn không phải sao! Chuyện này nếu là để cho lão gia biết, lại sẽ cho là chúng ta khi dễ nàng không nương đây!" Tứ phu nhân cũng nhìn gương mặt của Phượng Hồng Loan, bà ta mỗi một lần nhìn liền muốn xé nát một lần.

"Quả nhiên là con thiếp sở sinh, trời sanh dụ dỗ nam nhân, đúng là hồ ly tinh." Thất phu nhân mở miệng.

"Thất muội muội, ngươi thế nhưng cũng từ Di hồng viện đi ra ngoài, làm sao có thể nói như vậy chứ! Phải cùng Hồng Loan thân cận hơn mới phải." Bị Thất phu nhân lướt qua mặt, Ngũ phu nhân liền nắm lấy cơ hội châm chọc nói.

Khuôn mặt Thất phu nhân trắng nhợt, vừa muốn mở miệng, Lục phu nhân lập tức nói: "Thất muội muội làm sao có thể so với Hồng Loan kia chứ ! Năm đó vị kia chính là Đông Ly đệ nhất kỹ viện Quan Hoa Cư đi ra đâu! Một cái Di Hồng Viện nho nhỏ không phóng khoáng làm sao có thể so sánh được? Nghe nói lúc đó tiên hoàng cũng đi dạo chỗ ấy đâu!"

"Có tốt nhiều hơn nữa chẳng phải cũng chỉ là một nơi bán thân kỹ viện thôi sao. Quan Hoa Cư thì sao kia chứ, kỹ nữ Quan Hoa Cư thì có gì đặc biệt hơn người? Đã bán thân vào đó nữ nhân đẹp thế nào chẳng phải đều là một đôi tay ngọc vạn người gối, nghìn người cưỡi vạn người áp sao. Tiên hoàng lúc đó tráng niên. . ." Bát phu nhân lập tức hừ lạnh nói.

"Liền a, tiên hoàng năm đó thế nhưng. . . Nghe nói nương Hồng Loan chính là nhập mạc chi tân của tiên hoàng đâu. . ." Thập Nhị phu nhân lập tức tiếp lời. Thiep Ban Kinh Hoa


Post a Comment

COMMENT :
 
Lên Đầu Trang Copyright © 2015 by Tukid| Theme by tukid- Chỉnh Sửa Bởi Tukid
Lên Trên