Truyện online:Anh có quyền giữ im lặng



Đọc Anh có quyền giữ im lặng- online

Anh có quyền giữ im lặng
TÓM TẮT TRUYỆN:

Úc An Thừa, anh có quyền giữ yên lặng, nhưng mà từng ánh mắt từng nét mặt cử chỉ của anh, còn có những chuyện anh đã gây ra cho tôi đều sẽ trở thành chứng cứ, là toàn bộ lý do chứng minh cả đời này tôi sẽ không buông tha anh!

Nam chính khuyết tật, bệnh tim.

Tình cảm của nữ chính với gia đình có chút biến cố nên trong lòng có chút u ám.
Cùng xem hai người hành hạ nhau như thế nào thôi.
TAG: Đọc truyện Anh có quyền giữ im lặng Online Full TExt, Tải truyện Anh có quyền giữ im lặng Full PRC và Ebook , doc truyen Anh có quyền giữ im lặng full online , đọc truyện Anh có quyền giữ im lặng chương mới nhất , đọc truyện Anh có quyền giữ im lặng  trực tuyến trên di động lẫn PC đơn giản và tiện lợi, đọc Truyện ngôn tình hay nhất , đọc truyện ngôn tình mới , Doc truyen ngon tinh online , truyen ngon tinh moi , Ngôn tình sắc, Ngôn tình ngược, ngôn tình trungquốc
>>> Fanpage cập nhật: Anh có quyền giữ im lặng - nhanh nhất

Chương 1.1


Chương 1.1

Lần đầu tiên cô và Úc An Thừa chính thức gặp mặt nhau, chính là ngày mà bon cô đi lấy giấy đăng kí kết hôn.

Buổi tối hôm trước cô đi làm tóc ở cửa hàng "Quý Ti".

Quán này nằm ở khu thương mại Đông Hồ đứng đầu về thẩm mỹ, mỹ phẩm, thực ra phải gọi tên quán là “Quý Tử” (1) mới đúng, sở dĩ các vị phu nhân danh giá không ngừng nhiệt tình tán dương về quán, ngoài việc được nhân viên phục vụ cẩn thận chu đáo thì chắc phải kể đến những người đàn ông tạo mẫu tóc có khuôn mặt yêu nghiệt.
(1)     Quý Tử: Đắt muốn chết

Cô không phải phu nhân nhà giàu có cũng không phải là gia đình danh giá, đến chỗ này làm tóc cũng chỉ vì cô quen biết Phạm Kiến.

Cậu ta là hàng xóm lúc nhỏ của cô, mà điều kì diệu hơn nữa là từ hồi còn trong nhà trẻ cho đến khi học trung học, hai người họ vẫn học cùng nhau, ngay từ khi hồi còn học trung học người này luôn quấn quýt yêu đương vơi những học sinh nữ, sau khi lớn lên quả nhiên giống như mọi người đoán là trở thành một tên gay chính hiệu.

Đương nhiên ở trong này cậu ta chính là "Nhà tạo mẫu tóc đứng đầu Adrian", là người nhiều lần đạt được giải thưởng lớn về chuyên gia làm tóc đẹp, một người đàn ông anh tuấn điềm đạm, có con đường phía trước rộng mở.

Nhưng ngoài việc cô biết tên thật của cậu ta, cô còn biết lúc mười bảy tuổi cậu ta phải bỏ học đi làm trả nợ đánh bạc thay cho bố cậu ta, hơn nữa cậu ta cùng với chủ quán ở đây— một người đàn ông hơn 40 tuổi đã kết hôn, vẫn đang duy trì mối quan hệ tình nhân đồng tính.

Lúc này cậu ta đang vừa làm tóc vừa nói chuyện rôm rả với một người phụ nữ lớn tuổi có gương mặt trắng như tuyết.

Còn cô thì buồn chán muốn chết nhìn ra ngoài cửa sổ, bất ngờ một trận mưa ập đến, rơi xuống mặt kính thủy tinh bên ngoài, cô vui sướng khi nhìn thấy một cô gái mặc áo lông thú đang chật vật xiêu vẹo chạy dưới cơn mưa rào, vừa định cười lại thoáng nghe thấy tiếng sấm vang, theo bản năng cô rùng mình một cái.

Phạm Kiến phủ thêm áo khoác cho người phụ nữ lớn tuổi, mặc cho gương mặt trắng noãn của bà khẽ giật mình, lại lưu luyến cúi người đưa bà ấy tới tận cửa, mới quay lại uể oải vẫy tay gọi cô tới.

"Đây là thái độ gì vậy? Không phải được xưng là mỗi vị khách đến đều được đối xử tốt như người yêu sao?" Cô ngồi trên ghế xoay bất mãn nhìn cậu ta ngáp.

"Cậu thử một ngày phục vụ sáu người yêu xem có còn giữ được vẻ mặt rạng rỡ được hay không." Cậu ta không để ý đưa ngón tay hớt một túm tóc trên đỉnh đầu cô, "Định cắt tóc thế nào?"

Cô nhìn mái tóc bù xù trong gương, không quan tâm nói: "Cậu xem rồi tự quyết định đi, kiểu nào mà hiền thục một chút là được."

Cậu ta lười biếng đáp: "Muốn đi xem mắt à?"

"Không, kết hôn."

"Vậy tớ trực tiếp làm cho cậu kiểu đầu cô dâu nhé? Có muốn trang điểm luôn không?"

"Không cần, chỉ là đi lấy giấy kết hôn."

"Mẹ nó, hai tuần nữa mới là ngày cá tháng tư đó."

Cô không thể làm gì khác hơn là lập tức nói thẳng: "Bọn họ đồng ý cung cấp một quả thận cho mẹ tớ, cưới xong là có thể phẫu thuật."

Cây kéo vang lên tiếng "XÌ..." chà phá không khí, ở bên tai ta mang ra khỏi một tia cảm giác chán nản.

Phạm Kiến có chút cắn răng nghiến lợi: "Mẹ nó, đều nói con cái là cái nợ , chúng ta thế nào con mẹ nó tất cả đều ngược rồi, đời trước thiếu mấy người đó bao nhiêu vậy."

Tôi cười: "Mặc kệ như thế nào, cậu trước hết nên chúc mừng tôi được gả vào hào môn chứ."

Cậu ta cười lạnh: "Hào môn? Hào vốn lớn nhất là có hai nhà một làm rượi một làm bồn cầu, xin hỏi cậu được vào nhà nào?"

Thành phố S là nơi đất lành từ xưa dân cư đã đông đúc và có rất nhiều nhà giàu, thời cổ đại được xưng là "Tiêu Kim Quật" (2) , ngày nay thành phố này cũng là nơi tụ tập của nhiều thương nhân nên kinh tế phát triển, nhắc đến gia đình có sản nghiệp lớn phải nhắc đến nhà họ Úc làm rượi đã có lịch sử mấy trăm năm, bên cạnh đó còn có một gia đình có nhãn hiệu vật phẩm phòng tắm nổi tiếng toàn cầu đó là nhà họ Trịnh.
(2) ‘’Tiêu Kim Quật’’ : chốn buôn bán vàng

"Úc thị." Tôi nhẹ nhàng nói.

Đã từng, đây là danh từ mà cô dùng tấm lòng cảm ơn thầm nhắc đi nhắc lại.

Cô 11 tuổi, bố cô qua đời trong một vụ tại nạn xe cộ, mẹ cô mắc phải căn bệnh nhiễm trùng đường tiểu,tinh thần thất thường, bà nội thành người giám hộ cho cô, không có bất kỳ thu nhập nào bà cô đành phải bán căn nhà của bố mẹ cô để chi trả cho học phí cho cô và thuốc thang cho mẹ cô.

Khi cô 14 tuổi, thì bà nội qua đời, đưa cô cùng tiền bán nhà còn thừa lại cho chú cô.

Một năm sau, chú cô nói với cô rằng chú buôn bán thất bại nên đã dùng hết số tiền bán nhà của cô cùng với tiền trong nhà chú trả nợ hết sạch, giờ phải gánh vác để cho cô và em họ là rất khó khăn, không còn sức lực gánh vác thêm tiền chữ bệnh cho mẹ cô nữa.

Cô không tin, kêu gào ầm ĩ quỳ xuống dập đầu xin cũng không lấy được một đồng tiền nào.

Nhiều đêm, ở phòng chứa đồ chật hẹp, trong chăn đẹm ở dưới sàn nhà, cô chỉ muốn ở trong bóng tối vĩnh viễn không cần tỉnh dậy nữa.

Ngay khi cô tưởng lâm vào bước đường cùng ở độ tuổi 15, sau 3 tháng mẹ cô dừng thẩm lí trị liệu, tập đoàn Úc thị đã tài trợ cho quỹ học bổng giải cứu cô trong lúc gặp cảnh khó khăn tuyệt vọng.

Lần đầu tiên cô có mặt ở hội trường trao học bổng tại trường trung học, được nhận giấy khen thưởng và phong bì từ tay Chủ tịch tập đoàn Úc thị Úc Quảng Đình, cô cũng tỏ lòng biết ơn của mình trước mắt bao nhiêu người và nước mắt không ngừng chảy.

Hiệu lãnh đạo tỏ ra may mắn khi tìm đúng người để trao học bổng, còn phần lớn bạn học ở trường khinh bỉ xem đó là trò diễn xuất của cô, chỉ có mình cô biết, khi đó cô không còn có chút tôn nghiêm nào nói gì đến việc xấu hổ, chỉ là cảm kích, cảm kích đến mức nếu phải quỳ xuống hôn giày bọn họ cô cũng nguyện ý.

Nhờ có tập đoàn Úc thị giúp đỡ cùng với một số người không biết tên tài trợ, bọn học không những chịu trách nhiệm trả học phí cho cô từ tiểu học đến khi tốt nghiệp đại học  mà còn chịu trả viện phí cho mẹ cô nữa.

Không chỉ có riêng cô, mà việc làm này của Úc thị, ngay cả nhà trường cũng không ngờ tới, nhưng rất nhanh tập đoàn Úc thị đã lên tiếng giải thích: ‘’Xét thấy cô là người đầu tiên được nhận học bổng của tập đoàn Úc thị, mà học lực và hạnh kiểm đều ưu tú xuất sắc vì vậy đặc biệt rủ lòng thương. Tập đoàn Úc thị còn trịnh trọng bày tỏ, hi vọng cô vẫn nỗ lực học tập, tương lai sẽ trở thành nhân tài có ích cho đất nước, xứng đáng với phần học bổng này của tập đoàn.

Cô vừa cảm thấy may mắn vừa cảm thấy lo sợ.

Thành tích cao nhất của cô cũng chỉ tới mức trung bình, ngoại trừ từ nhỏ được học múa, là thành viên chính trong nhóm múa thì cô cũng không còn sở trường nào khác, nhưng đó cũng là mong ước duy nhất để cô phấn đấu, lần đầu tiên cô thi được vào trường trung học tốt nhất, sau đó lại thi đỗ vào trương đại học trọng điểm hệ ngoại ngữ.

Có thể bởi vì do tố chất, cô học ở đại học không còn được thuận buồm xuôi gió như trước nữa, vậy mà gần tới ngày tốt nghiệp đó là thời điểm mà tất cả mọi người đều đi tìm việc sứt đầu mẻ trán thế mà cô lại may mắn được thông báo là giữ lại ở trường.

Khi đó cô cũng giống như một con ruồi tham gia vào đôi tìm kiếm việc làm, người như cô thì coi như có chút nhan sắc dịu dàng nhưng lại không có lai lịch lớn lại không phải học sinh giỏi ưu tú, nên tìm được công việc nào thì đều làm hồ sơ đâu giám đòi hỏi nhiều, vậy mà đa số không có công ty nào phản hồi lại. Bây giờ bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống một cái bánh thịt nên tự nhiên nổi lên bao lời đồn cũng đủ đập chết cô, thậm chí có người còn bịa đặt không chớp mắt rằng cô cùng với chủ nhiệm đội tóc giả cùng hàm răng giả đã có giao dịch qua lại từ lâu rồi.

Cô vốn cũng không có nhiều bạn bè, sau lần này thì cô càng trở thành người cô đơn hơn, bởi vì trong phòng trọ có một cô gái có đủ thành tích để hi vọng được ở lại trường.

Xem lại bản thân, cô phải thừa nhận rằng cô không có tư cánh để nhận được cơ hội này, nhưng mà, cô không thể từ chối cơ hội này được.

Mặc dù thu nhập dạy ở trường đại học không cao, nhưng mà ổn định, ngày nghỉ lại nhiều, cô có thể chăm sóc mẹ cô, ngoài ra còn có thời gian làm việc vặt, trong trường đại học, cô cũng đã tiếp xúc với một số nhà xuất bản hoặc cơ quan du lịch nước ngoài để phiên dịch, chỉ cần chịu bỏ ra chút thời gian thì khoản thu từ việc làm này cũng không thấy hơn so với tiền lương dạy ở trường đại học. Ngoài ra cũng bởi vì học múa căn bản nên hồi đại học cô cũng có tham gia đội múa có quy mô và ảnh hưởng lớn của trường, bây giờ Phạm Kiến có lúc cũng sẽ giúp cô liên lạc và tham gia một số chương trình không quá lớn như làm người mẫu tóc hoặc người mẫu xe hơi, tiền kiếm được cũng nhiều hơn so với tiền lương.

Cô vừa cần tiền vừa cần thời gian, cô không có sức lực để đền đáp xã hội quốc gia, cô chỉ muốn cô và mẹ cô cố gắng tiếp tục sống cùng nhau, từ khi lên 15 tuổi cô và mẹ cô đã sống nương tựa vào nhau, mẹ cô không những thần chí không bình thường mà còn hay ốm liên miên vì vậy ngay cả người thân nhất bên cạnh cũng trốn tránh, nên có bất kì cơ hội nào để mẹ con cô sống sót thì cô sẽ nắm giữ không buông.

Cho tới bây giờ tôn nghiêm đều là đóa hoa kiên cường nở rộ trong khe vách đá dựng đứng, mà cô chỉ muốn làm làm cái rễ cây bện thành cái dây thừng để cho cô có thể leo lên sườn dốc núi, từ ngày cô nhận của bố thí kia cô đã hoàn toàn từ bỏ tôn nghiêm.

Nếu như còn có cái gì đó để cho sự xấu hổ trong lòng cô chưa hoàn toàn biến mất thì đó chính là tập đoàn Úc thị.


Post a Comment

COMMENT :
 
Lên Đầu Trang Copyright © 2015 by Tukid| Theme by tukid- Chỉnh Sửa Bởi Tukid
Lên Trên