[Truyện hay]: Cảnh Lộ Quan Đồ - Truyện online



TÓM TẮT TRUYỆN: Canh lo quan do



Truyện Cảnh Lộ Quan Đồ của tác giả Thần Đăng. Đỗ Long, tốt nghiệp Trung cấp cảnh sát, ngày đầu tiên đi làm, vì cứu một cô gái mà bị côn đồ đánh một gậy suýt nữa trở thành người thực vật. Sau khi tỉnh dậy, một mắt bị dị tật nên Đỗ Long phải đeo kính râm suốt cả ngày để che dấu dị tật đó. Tuy nhiên, cũng từ đó, Đỗ Long phát hiện ra mình có thêm những năng lực đặc biệt.
Dựa vào năng lực đặc biệt của mình, Đỗ Long liên tục phá những vụ án phức tạp, khó khăn, bắt những kẻ tội phạm gian xảo, hung ác, đồng thời cũng kiếm nhiều tiền, cưa đổ nhiều mỹ nữ. Là một cảnh sát, Đỗ Long luôn tìm cách nhanh nhất để đưa những kẻ xấu ra trừng trị trước pháp luật, nhưng hắn cũng sẵn sàng thực hiện những hành động trái pháp luật theo kiểu “Thay trời hành đạo“ trong những trường hợp mà kẻ xấu đó có những ô dù quá lớn khiến pháp luật tạm thời không thể can thiệp được. Xin bật mí một chút là Đỗ Long của chúng ta cực kỳ liều lĩnh, dám cưa cả bồ nhí của Chủ tịch thành phố, dám “hấp diêm” cả nữ Bí thư thành ủy, dám... vân vân và vân vân…. hihi, không kể nữa mời các bạn tự khám phá!!!
Truyện có tình tiết liên tục, dồn dập, bất ngờ, xen kẽ giữa phá án và tình cảm, giữa quan trường và thương trường, không hề bị cảm giác trầm buồn, đều đều chậm rãi như một số truyện thể loại đô thị quan trường khác.
TAG : đọc truyện Cảnh Lộ Quan Đồ online full Text trên di động lẫn PC đều đơn giản và tiện lợi , đọc truyện trinh thám mới và hay , doc truyen trinh tham online , tải truyện Cảnh Lộ Quan Đồ full PRC 
Chương 1: Phá án giết người nhanh như chớp
- Cứu mạng, giết người!

Đêm không trăng tối đen, trong tiểu khu yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng kêu khiến người ta sởn tóc gáy, một người phụ nữ cắm đầu chạy, tiếng kêu cứu thê lương lúc rõ lúc không đang ở trong cửa sổ của tầng bảy khu dân cư.

Ba phút sau tiếng gào thét của xe cảnh sát đã tới. Phó sở trưởng Dương Thành đồn công an Lệ Viên quận Tây Sơn thành phố Ngọc Minh tỉnh Thiên Nam mang theo hai tên cảnh sát trẻ tuổi trực ban tới hiện trường. Dương Thành nhảy xuống xe liền nghênh đón chủ nhiệm ủy ban khu dân cư Từ Cửu Bình hỏi:

- Lão Từ, bây giờ là tình trạng gì?

Từ Cửu Bình liếc mắt kỳ quái tên cảnh sát trẻ tuổi vừa xuống xe, màn đêm đen như mực, thằng ranh này rõ ràng còn đeo kính râm, chẳng lẽ là để dọa người? Một bên âm thầm oán trách trẻ tuổi như vậy quá không hợp lý, một bên trả lời nói:

- Cửa mở không ra, hộ gia đình Chu Xuân Lan 7-3 hô cứu mạng ở cửa sổ, có thể hô mệt, bây giờ âm thanh nhỏ rồi.

Đúng lúc này, trên tầng lại truyền tới tiếng tiếng kêu cứu yếu ớt của Chu Xuân Lan, Dương Thành không chút do dự hạ lệnh:

- Phùng Vi Ngũ, Đỗ Long, mang đồ lên, chuẩn bị mở khóa hoặc là phá cửa!

Hai người cảnh sát trẻ tuổi xách đồ lên tầng 7, Phùng Vi Ngũ lấy thiết bị mở khóa điện tử mở khóa, hai phút trôi qua, khóa cửa vẫn không mở được.

Cửa chống trộm của nhà Chu Xuân Lan là một loại khóa chống trộm kiểu mới, Phùng Vi Ngũ đã mân mê hai phút vẫn chưa mở ra, chỉ sốt ruột tới mức mồ hôi đầy đầu. Đồ trang bị phá cửa bình thường của cửa chống trộm này căn bản là không có biện pháp, trừ phi dùng súng bắn cái cửa sắt tan thành một lỗ rách to, nếu không cơ bản không mở ra được. Chu Xuân Lan ở bên trong cũng không có tiếng, không biết tình trạng như thế nào. Mọi người ngay lúc này bắt đầu lo lắng lên, người đội kính râm đứng bên cạnh là Đỗ Long đưa tay ra chỗ Phùng Ngũ Vi nói:

- Anh Ngũ, để tôi tới hỏi thử xem.

Phùng Vi Ngũ vội vàng mang sự việc khó giải quyết này đưa cho Đỗ Long trẻ tuổi hơn, chỉ thấy Đỗ Long cầm dụng cụ mở khóa điện tử nhẹ nhàng cho vào trong lỗ khóa vừa chui vừa uốn éo, trong cửa truyền tới một tiếng vang lạch cạch. Đỗ Long cầm cái cửa kéo ra, cửa sắt lớn vẫn không tiếng động mở ra.

Dương Thành có chút không hài lòng liếc mắt nhìn Phùng Vi Ngũ một cái. Trong lòng Phùng Vi Ngũ luôn kêu oan, Dương Thành không để ý tới y, ánh sáng đèn pin cầm tay vừa lướt qua trong phòng tối đen, chỉ thấy ngay cả phòng khách và nhà ăn cùng một chỗ của nhà Hà Chính Dương hầu như sạch sẽ, nhưng trên mặt đất từng đồ vật giống như dính máu khiến Dương Thành đề cao cảnh giác.

- Cứu mạng…

Bệ dưới cửa sổ phòng khách truyền tới tiếng kêu cứu yếu ớt. Dương Thành theo giọng tìm thấy Chu Xuân Lan đầu tóc bù xù, chỉ thấy cô cuộn mình ngồi dựa dưới bệ cửa sổ, đầu tóc bù xù toàn thân là máu.

Chu Xuân Lan hồn bay phách lạc ngồi ở đó, trên gương mặt còn dán nửa cuộn băng dính, hai tay bị trói sau lưng, trên mắt cá chân cũng quấn băng dính, xem ra cô đã trải qua một trận giãy dụa mới có thể thoát được kêu cứu.

Dương Thành chỉ chỉ Đỗ Long, lại chỉ chỉ Chu Xuân Lan, sau đó dùng tay ra hiệu. Đỗ Long hiểu ý cẩn thận đi sát chân tường ra chỗ Chu Xuân Lan. Dương Thành mang Phùng Vi Ngũ cầm theo đèn pin và gậy cảnh sát, cẩn thận tiến vào bên trong bắt đầu tìm kiếm.

Đỗ Long đi tới bên người Chu Xuân Lan, đèn pin soi một cái vào người cô, không hiện ra vết thương, Đỗ Long hạ giọng nói:

- Chị à, tôi là cảnh sát, chị bây giờ đã an toàn, trên người của chị có rất nhiều máu, là chỗ nào bị thương phải không?

Chu Xuân Lan hai mắt trắng bệch trợn tròn, cô không trả lời câu của Đỗ Long, chỉ là mất hồn mất vía nói lặp đi lặp lại:

- Cứu mạng… Giết người…

Tinh thần của Chu Xuân Lan bị chấn động tới mức gần như sụp đổ, việc mất đi phản ứng đối với thế giới bên ngoài chính là trong đầu của cô đang tự bảo vệ mình. Đỗ Long quyết định thật nhanh, rút dao găm cảnh sát cắt đứt băng dính dán hai tay Chu Xuân Lan, dìu cô mang ra cửa, giao cho chủ nhiệm Từ đang đứng ngoài cửa tới tiểu khu bảo vệ an toàn, Đỗ Long dặn dò nói:

- Đỡ cô ấy cẩn thận đến dưới tầng nghỉ ngơi một chút, đừng cho người tới gần cô ấy, cũng không được tùy tiện hỏi cô ấy bất cứ sự việc gì, chờ chúng tôi thăm dò xong hiện tường sau mới nói.

Chủ nhiệm Từ thấy giọng điệu ra lệnh của người cảnh sát trẻ tuổi tác còn không bằng một nửa tuổi của mình này, trong lòng y nhất thời hơi khó chịu, đang muốn lạnh nhạt trả lời hai câu, Đỗ Long cũng đã quay đầu đi rồi. Chủ nhiệm Từ không có mục tiêu nữa, đành phải khó chịu nói nói với hai người bảo vệ đang dìu Chu Xuân Lan:

- Các cậu vẫn còn ngây người ở đây làm gì? Đỡ người xuống đi, không cho bất cứ người nào tiếp cận cô ấy, cũng không cho phép bất cứ ai nói chuyện với cô ta.

Đúng lúc này, đã truyền tới giọng của Dương Thành truyền vào phòng nủ chính:

- Cảnh sát số 3984, tiểu khu Lệ Viên, tòa nhà 35, phòng số 7-3 xảy ra một vụ án hung sát, người chết là một nam trung niên, mời các anh mau chóng liên hệ đội hình sự, pháp y tới tiếp nhận điều tra.

Dương Thành ngồi xổm xuống bên cạnh người nam trung tuổi đang ngửa mặt nằm trên giường. Người chết này có lẽ là chủ nhà Hà Chính Dương rồi. Chỉ thấy hai mắt y trợn lên, trong ánh mắt lộ ra sự kinh hãi và phẫn nộ vô hạn, trên tay của y có rất nhiều vết thương chỗ phòng ngự, trên đầu trên đầu máu thịt bê bết. Hung thủ đánh nhiều lần tới mức trong phủ ngủ đâu đâu cũng vết máu loang lổ. Vết thương chết người có lẽ là một dao dường như chặt đứt cổ, nhiều máu tươi chảy ra, toàn bộ cơ thể người chết đều nằm trong vũng máu.

Sau khi Đỗ Long tiến vào phòng ngủ ánh mắt nhìn lướt qua bốn phía, sau đó ánh mắt lập tức đặt vào chỗ người chết, chỉ thấy bên cạnh vũng máu đã tiếp cận trạng thái đông đặc có dấu vết giãy giụa rất rõ ràng. Trong lòng Đỗ Long vừa kích động, xem ra vết máu trên người Chu Xuân Lan chính là từ chỗ này.

Dương Thành không ngờ Đỗ Long có thể vào, hắn lắc đầu nói:

- Đỗ Long, cậu không nên vào, mau đi ra đi, cẩn thận không dẫm vào vết máu và những dấu chân máu đó, tới phòng khác thử tìm một chút xem có hung thủ ẩn náu không.

Đỗ Long đáp:

- Sếp Dương, tôi rất cẩn thận đấy, anh yên tâm đi, tôi chỉ là muốn tận mắt xem hiện trường…

Phùng Vi Ngũ đã tìm kiếm lục soát xong phòng còn lại, trước khi trở lại phòng ngủ chính nghe thấy lời của Đỗ Long sau đó cười lạnh nói:

- Một sinh viên trường cảnh sát vừa mới tốt nghiệp, có thể nhìn ra đầu mối gì chứ? Đừng ở chỗ này làm loạn lên nữa, nếu phá hủy chứng cớ làm cho vụ án không có cách nào điều tra phá án, phiền phức của cậu có thể sẽ rất lớn đó.

Đỗ Long thản nhiên nhìn Phùng Vi Ngũ một cái, bởi vì y đeo kính râm, vì vậy không ai nhìn thấy vẻ khinh thường vừa xuất hiện lại thôi trong mắt của y. Đỗ Long không để ý tới sự khiêu khích của Phùng Vi Ngũ, y đã rời phòng ngủ, đi tới phòng khác tìm kiếm một lần nữa, cũng không phát hiện nghi phạm ẩn nấp, nhưng khi tiếp cận một phòng vệ sinh khác cạnh phòng bếp, y tìm thấy dấu vết của sự giãy dụa. Chu Xuân Lan chắc là đã cấu xé băng dán cuốn lấy hai chân cô ở trong này, trên vòi nước cao cách mặt đất khoảng nửa mét còn dính một miếng băng dính xé nát nữa.


Post a Comment

COMMENT :
 
Lên Đầu Trang Copyright © 2015 by Tukid| Theme by tukid- Chỉnh Sửa Bởi Tukid
Lên Trên