[Truyện teen]: Tà Vương Tuyệt Sủng Cuồng Phi - Truyện online



TÓM TẮT TRUYỆN: Ta vuong tuyet sung cuong phi


Nàng nói với hắn, "Thiện lương là vật phẩm xa xỉ nhất, ta không muốn, liền vứt bỏ, đi làm người ác nhất, hung dữ nhất!"Một câu nói làm lên tất cả diễn biến trong truyện Tà Vương Tuyệt Sủng Cuồng Phicủa tác giả Tiêu Tùy Duyên là truyện thuộc thể loại xuyên không trùng sinh nhưng là nam cường nữ cường sủng và sạch.

Hắn là Tà Vương có lòng dạ độc ác, thuận hắn thì sống nghịch hắn thì chết , không bao giờ hắn nói lý lẻ với ai , nhưng chỉ đối đãi đặc biệt với nàng sủng nàng lên đến tận trời.

Nàng là sát thủ nối tiếng ở thời hiện đại, tinh thông mọi loại võ và chế tạo được đạn dược , giết người không chớp mắt, vô tình bị xuyên không về cổ đại vào xác của cuồng phi.Dạo này, không sợ lưu manh võ nghệ cao cường đệ nhất thiên hạ, chỉ sợ lưu manh có bản lĩnh chế tạo thuốc nổ! 
TAG : Đọc truyện  Online Full TExt, Tải truyện Tà Vương Tuyệt Sủng Cuồng Phi Full PRC , doc truyen Tà Vương Tuyệt Sủng Cuồng Phi online , đọc truyện Tà Vương Tuyệt Sủng Cuồng Phi chương mới nhất , đọc truyện Tà Vương Tuyệt Sủng Cuồng Phi  trực tuyến trên di động lẫn PC đơn giản và tiện lợi , đọc truyện Truyện Xuyên Không hay , đọc truyện Truyện Xuyên Không mới , Doc truyen Truyện Xuyên Không online , truyen xuyen khong moi

Chương 1: Cẩu huyết xuyên qua.
Một đại trạch viện hoa lệ.

"Di nương, dùng sức một chút, đã nhìn thấy đầu!"

Trên giường một nữ nhân vô cùng xinh đẹp không ngừng lắc đầu, từng giọt mồ hôi từ trên trán chảy xuống, đôi tay nắm chặt ra giường, gân xanh trên mu bàn tay cũng nổi lên.

"Di nương, người ngàn vạn lần ** không thể buông tha, người phải suy nghĩ một chút, đây chính là đứa bé người đã chờ đợi rất nhiều năm, người ngàn vạn lần ** ngàn nghìn lần phải sinh đứa bé ra!"

Nữ nhân vô cùng xinh đẹp nghe vậy, lại kêu thảm một tiếng, dùng hết toàn bộ sức lực.

Sinh con, Cửu Tử Nhất Sinh(mười phần chết chín).

Gần như cắn chặt môi dưới, dùng hết toàn bộ sức lực, bà đau ba ngày ba đêm. . . . . .

"Oe. . . . . ." dien dan le quy don

Tiếng trẻ mới sinh khóc.

"Chúc mừng di nương, chúc mừng di nương, là một tiểu thư!"

Nữ nhân nghe vậy, nước mắt chảy xuống, mừng rỡ như điên.

"Bà vú, cho ta nhìn con một chút!"

Bà vú vội vàng ôm đứa bé đến bên cạnh nữ nhân vô cùng xinh đẹp, nữ nhân yếu ớt vô lực giơ tay lên, muốn sờ mặt đứa bé, rồi lại sợ làm đứa bé bị đau, tay nhẹ nhàng rơi xuống, hai mắt nhắm lại. . . . . .

Khi nữ nhân vô cùng xinh đẹp tỉnh lại lần nữa, trong phòng đã có rất nhiều người, tướng công của nàng, chủ mẫu của nàng.

Có người nói với nàng, bà vú đã bóp chết đứa bé của nàng, bà vú cũng uống thuốc độc tự vận.

"Không. . . . . ."

Tiếng than khóc bi thương, mấy nha hoàn cũng không giữ được nàng.

Nàng xông lên trước, níu lấy ống tay áo của tướng công nàng, "Đứa bé đâu, trả đứa bé cho ta!"

"Đứa bé đã chết!"

Phanh tiếng ngã xuống đất.

Từ đó, thế gian lại có thêm một kẻ điên suốt ngày ôm gối đầu kêu con ngoan.

Thế kỷ hai mươi mốt. dien dan le quy don

Trong một biệt thự lộng lẫy.

Một người đàn ông đang cầm máy tính bảng, hít hà một tiếng, "Lão đại, có người đưa ra giá mười triệu, muốn chúng ta đi giết một người!"

Trên ghế quý phi cách đó không xa, một cô gái tóc ngắn, một tay cầm ly thủy tinh, một tay giơ ra để cho một người đàn ông tỉ mỉ dũa móng tay cho cô.

Vòng eo mảnh khảnh, áo da quần da, giày quân dụng.

Đối với mười triệu này, mí mắt cũng chưa từng nháy một cái.

"Đô-la!"

Ngô Du uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, chậm rãi mở miệng, "Nhận!"

Ba tháng sau.

Một tòa nhà cao chọc trời bị đánh bom, vô số cảnh sát, đội Phi Hổ* chạy như bay đến.

*Lực lượng chống khủng bố

Ở một tòa nhà khác, một người phụ nữ bám mình ngoài cửa kính, nhanh chóng leo lên.

"Lão đại, còn mười mét!"

"Ba mét!"

"Chính là vị trí đó!"

Ngô Du từ trong túi lấy ra một quả bom mini, đặt vào vị trí chính xác, nhanh chóng leo lên thêm mười mét, sau đó chỉ nghe bùm một tiếng nổ mạnh, cô đã biến mất, nhảy vào trong phòng.

Nhanh chóng lấy khẩu súng lục kiểu mới nhất ra, nhắm vào bên trong phòng, nổ súng bắn người đàn ông đang chuẩn bị ấn chuông báo động.

Một viên đạn bắn trúng cánh tay của anh ta, một viên đạn bắn trúng trái tim của anh ta, một viên đạn lại bắn trúng đầu của anh ta.

Bắn xong ba phát đạn, cho dù là thần tiên cũng không cứu được anh ta.

Người đàn ông ngã xuống đất, linh hồn rời khỏi cơ thể, Ngô Du nhanh chóng lùi về phía sau, nhảy xuống tòa nhà cao mười mấy tầng.

Lúc này ở lầu ba, một cái cửa sổ chợt mở ra.

Ý thức được thời điểm nguy hiểm, muốn tránh, đã không kịp.

Chỉ nghe bên tai truyền tới tiếng kêu chói tai, "Lão đại. . . . . ."

Tất cả chỉ xảy ra trong một khoảnh khắc, mà Ngô Du trong một phút cuối cùng còn sống, cười khổ không thôi, cô là một trong những sát thủ giỏi nhất thế giới, lại có thể chết vì một cái cửa sổ.

Chuyện cười, chuyện cười vui nhất thế giới.

Đau.

Không phải đầu, mà là đầu gối. Đó là một loại đau nhức giống như bị người khác hung bạo bẻ gảy khớp xương, khẽ rên rỉ, muốn ngồi dậy.

Cả người lại mềm mại, không có một chút sức lực, than nhẹ một tiếng, lại nghe thấy tiếng con nít khóc.

Cho dù Ngô Du đã giết vô số người cũng kinh ngạc trợn to hai mắt. Cố gắng giơ tay lên, mơ mơ hồ hồ, càng nhìn không rõ tất cả những gì xuất hiện trước mắt.

"A. . . . . ."

Mở miệng mắng, lại nghe thấy tiếng con nít khóc.

Tiếng bước chân rất nhỏ, có người tới.

Ngô Du liều mạng, dùng sức lớn tiếng gọi, không, khóc.

Cô bị người nào đó bế lên, hơi lạnh.

"Không khóc, không khóc, không khóc, ca ca biết ngươi đói bụng, ca ca sẽ dẫn ngươi về nhà, ca ca nấu cháo cho ngươi ăn!"

Ca ca.

Cung Ly Lạc nhẹ nhàng dỗ Ngô Du trong ngực đang khóc mãi.

Hắn mới mười tuổi, cực kỳ khẩn trương, "Ngươi đừng khóc, nếu như ngươi vẫn khóc, làm sao ca ca dẫn ngươi về được, chúng ta sẽ bị người khác phát hiện, còn bị chém đầu, ngoan!"

Giống như là nghe hiểu lời nói của Cung Ly Lạc, Ngô Du nín khóc.

Mặc cho Cung Ly Lạc ôm cô chui qua chuồng chó, ôm trở về lãnh cung trong hoàng cung.

Nuôi dưỡng hai năm. dien dan le quy don

Mà nàng cũng từ Ngô Du lại trở thành Vô Ưu, là tên do Cung Ly Lạc đặt cho, hi vọng cả đời nàng không cần lo lắng.

Nhưng mà chân của nàng không thể bước đi, cho dù đi nơi nào, Cung Ly Lạc đều phải ôm nàng, Cung Ly Lạc mười hai tuổi ôm Vô Ưu hai tuổi, thường len lén xuất cung, len lén mang một chút đồ không phải rất đáng tiền trong cung đi ra ngoài, bán để đi xem chân cho Vô Ưu.

"Ai!"

Đại phu than nhẹ.

Cung Ly Lạc mười hai tuổi cực kỳ anh tuấn, vội vàng hỏi, "Đại phu, chân muội muội của ta . . . . . ."

"Không thể cứu được, ban đầu khi còn là con nít, bị người khác hung bạo bẻ gảy, sau lại không chữa trị kịp thời!"

Một câu nói, đã muộn.

Cung Ly Lạc nghiêng đầu, nhìn người ngồi trên cái ghế cách đó không xa, như hoa như ngọc, chính là Vô Ưu, lòng chua xót không thôi.

"Đại phu, ngươi hãy suy nghĩ biện pháp, muội muội ta đây tâm cao khí ngạo*, cần bao nhiêu ngân lượng, ngươi cứ mở miệng, ta nhất định nghĩ biện pháp. . . . . ."

*Tâm cao khí ngạo: ý chỉ kiêu ngạo thường nói về tính cách của những con người có tài.

"Ai, tiểu công tử, không phải là ta không muốn trị, mà là ta đã cố gắng hết sức rồi!"

"Ly ca ca, chúng ta đi thôi!"

Nghe được Vô Ưu kêu, Cung Ly Lạc thở dài một tiếng, cố gắng nở một nụ cười, tiến lên ôm Vô Ưu vào trong ngực, "Vô Ưu đừng lo lắng, đại phu nói, chỗ nào đó có một thần y, chỉ cần ca ca tìm được thần y đó, chân của Vô Ưu có thể được trị khỏi!"


Post a Comment

COMMENT :
 
Lên Đầu Trang Copyright © 2015 by Tukid| Theme by tukid- Chỉnh Sửa Bởi Tukid
Lên Trên