Truyện Ông Xã Cưng Tới Nghiện - Full



Truyện  Ông Xã Cưng Tới Nghiện - Full

Vợ Là Số Một: Ông Xã Cưng Tới Nghiện
Tác giả: Yêu Yêu Tiên Nhi
>> Đọc full tại : https://thichdoctruyen.com/doc-truyen/vo-la-so-mot-ong-xa-cung-toi-nghien-19403528
Giới thiệu
Bị mẹ kế hạ thuốc, cô rơi vào đường cùng, đành phải cầu xin anh mua bản thân với điều kiện là trong vòng hai năm phải sinh được con cho anh……
Sau khi kết hôn, chỉ cần anh xuất hiện, cô luôn ngoan ngoãn nằm xuống thụ thai. Người chồng giàu có ngày đêm vất vả chăm chỉ, cô lại hoàn toàn không phải làm gì!
Tại một biệt thự xa hoa, Bùi Thất Thất tức giận đập một tờ giấy lên người chồng phúc hắc: “Đường Dục, anh buộc garo thì còn muốn em sinh con cái gì. Em muốn ly hôn!”
Người đàn ông cười vô cùng lười biếng: “Anh không chê em ngực nhỏ thì thôi. Bùi Thất Thất, em còn dám nói chuyện ly hôn với anh?”
Mặt Bùi Thất Thất đỏ lên, “Em không có nhỏ đâu!”
“Không nhỏ?” Người đàn ông cong môi lên: “Vậy thì kiểm tra một chút.”
Nói xong, anh khiêng cô về phòng ngủ kiểm tra toàn thân……
Một tháng sau, Bùi Thất Thất chảy nước mắt nhìn hai vạch trên que thử thai, ý thức được sâu sắc rằng…… Muốn ly hôn ư? Cửa sổ cũng không có đâu!
TAG: Vợ Là Số Một: Ông Xã Cưng Tới Nghiện Full, Vợ Là Số Một: Ông Xã Cưng Tới Nghiện Hoàn, Vợ Là Số Một: Ông Xã Cưng Tới Nghiện Convert, 1 hào tân thê: Lão công, sủng thượng ẩn!, Vợ Là Số Một: Ông Xã Cưng Tới Nghiện Ebook,

Chương 39: Cái nhìn khiếm nhã (4)

Dáng vẻ của Bùi Thất Thất vô cùng chật vật, son thoa môi nhạt đi một chút, nhìn cũng không đến nỗi bị dọa.
Anh chỉ nhìn một hồi, sắc mặt không thay đổi cúi đầu xuống, lạnh nhạt nói: "Dọn dẹp kệ sách một chút."
Bùi Thất Thất quan sát bên trong phòng, đối diện bàn làm việc của Đường Dục là mặt tường, đều là kệ sách rất… to lớn, thế nhưng lại rất sạch. (Bất kỳ cái gì của Đường tiên sinh đều rất… to lớn! ! !  Che mặt cười ~)
Bùi Thất Thất do dự một hồi, lại nhìn tấm thảm trải nền trắng tinh còn đôi giày mình mang đã bị bẩn, làm thế nào cũng không dám dẫn lên thảm
Đường Dục hơi nhíu lông mày nhìn cô, lên tiếng: "Còn không vào?"
Bùi Thất Thất nhỏ giọng nói: "Thảm trải nền trắng quá!"
"Vào đây!" Giọng nói của anh đã có chút mất kiên nhẫn, Bùi Thất Thất lập tức đi vào.
Nhìn một chút kệ sách, kỳ thật là rất sạch, nói không chừng còn sạch hơn cái khăn lau của cô.
Nhưng mệnh lệnh của anh cô nào dám cãi, cẩn thận mà lau sạch, nhìn lén một chút, mặt trên sách không chỉ có tư liệu của công ty đối tác, mà còn có văn kiện số lượng lớn.
Bùi Thất Thất không dám xem thêm, chỉ dám làm việc, chỗ này mát lạnh như vậy, thế nhưng cô ra mồ hôi còn nhiều hơn so với dưới đại sảnh.
Luôn cảm thấy, có một đôi mắt nhìn sau lưng mình.
Cô sợ anh nhận ra cô, cho nên vẫn cứ quay lưng đối diện Đường Dục, ngược lại cô nào biết mồ hôi ướt dính trên quần áo dán trên phần eo, có bao nhiêu là gợi cảm.
Qua lớp áo ẩn hiện, lờ mờ có thể nhìn thấy xương vai thon gầy của cô, thuận theo cơ thể nhẹ nhàng mở rộng.
Lúc nhón chân, nâng cơ thể với lên lau dọn, như vậy cũng mang theo chuyển động của cái váy trên người lên xuống như đang trêu chọc.
Cũng chỉ là một chiếc váy lao công, lúc này chân cô lộ hơn nửa đoạn, hiện lên cảnh tượng sống động có cảm giác như gợi dục, đặc biệt áo của cô lại ướt dính hết lên cơ thể.
Anh không có tâm tư làm việc nữa, có chút bứt rứt.
Anh nhìn chân của cô, trắng như tuyết lắc qua lắc lại, thỉnh thoảng, cô ngồi xổm xuống.
Đường Dục đưa tay kéo cà vạt của mình, kéo dãn ra chút, nhưng vẫn cảm thấy có chút nóng, hình như anh đã đưa ra quyết định sai lầm rồi.
Bùi Thất Thất hoàn toàn không có cảm giác được người nào đó. Ánh mắt khiếm nhã không che dấu, cô vô cùng chịu khó lau tủ sách, cũng len lén nhìn bên trong để cái gì, có một cảm giác vui nhỏ nhỏ.
Loại cảm giác vui vẻ này, rất ngây thơ. Tôi biết anh, anh lại không nhận ra tôi.
Đường Dục cuối cùng đứng lên, đi về phía tủ sách bên này.
Thảm lông làm cho bước chân của anh không có tiếng động, vì lẽ đó Bùi Thất Thất nhất thời không có phát hiện, mãi đến tận khi anh đứng bên cạnh cô, thân thể cô lập tức liền cứng lại.
Đường Dục không có lên tiếng, ngón tay thon dài lấy một tập tài liệu dày ở nơi cô đứng, sau đó liền lùi về sau.
Bùi Thất Thất thở ra một hơi, cụp mắt tiếp tục lau chùi.
Thế nhưng anh thật sự không có lùi lại, mà gần như đứng phía sau cô, cự ly không quá hai mươi cm.
Lúc tay của anh lướt qua vai cô, lấy tài liệu lần thứ hai, Bùi Thất Thất dám thề là, mỗi cọng lông tơ của cô điều dựng đứng lên. Mỗi một tế bào đều cảm nhận được sự tồn tại của anh.
Cô muốn chạy trốn, tránh qua một bên mà lùi lại, nhưng mà bờ vai của anh, lại không ngờ rộng như vậy, bất ngờ cô gần như ngã vào trên người của anh.
Đường Dục hoàn toàn có thể tách ra, nhưng mà anh không làm vậy. Hai người đồng thời ngã xuống trên tấm thảm mềm mại.



Post a Comment

COMMENT :
 
Lên Đầu Trang Copyright © 2015 by Tukid| Theme by tukid- Chỉnh Sửa Bởi Tukid
Lên Trên